"Ô —— Ừm. . . . . ." Liên Hoa cắn góc chăn, đè nén không để cho đau đớn rên rỉ ra miệng, không đành lòng đánh thức con trai ngủ say ở bên cạnh.
Tiểu Bạch lại mờ mịch, bị âm thanh như có như không đánh thức, bé dụi mắt ngáp lên, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bé tự tay đẩy đẩy mẹ bên cạnh, buồn ngủ kêu một tiếng: "Mẹ?"
Sờ đến bọc lấy tấm thảm, Liên Hoa ở trên giường co rúc thành con tôm khom thành một đoàn, Tiểu Bạch cảm thấy có cái gì không đúng, lục lọi bật ngọn đèn ở đầu giường lên, vừa nhìn sắc mặt của Liên Hoa, Tiểu Bạch lập tức hoàn toàn tỉnh: "Mẹ! Mẹ làm sao vậy? !"
"Tiểu —— Tiểu Bạch ——" Liên Hoa liền trấn an con trai bằng nụ cười cũng chen không ra được, gượng chống tinh thần mở miệng, cô tái mặt nhỏ giọng nói, "Không có việc gì, con ngoan ngoãn ngủ đi. . . . . ."
"Mẹ, làm sao có thể không có việc gì! Mẹ có phải thân thể không thoải mái hay không?" Tiểu Bạch hoàn toàn không tin tưởng, nằm ở bên cạnh Liên Hoa mặt sốt ruột.
Nhìn mẹ đau đến không ngừng nhỏ giọng rên rỉ, bé cố gắng nghĩ tới lúc mình ngã bệnh mẹ là chăm sóc bé như thế nào, ý tưởng lóe lên, bé nhảy xuống giường đi, vung lấy bắp chân y hệt củ sen chạy đến phòng tắm, kéo khăn lông xuống liền trở lại, nó ra dáng cầm khăn lông lau mặt của Liên Hoa: "Mẹ, con giúp mẹ lau mồ hôi, lau sạch sẽ mồ hôi, mẹ sẽ thoải mái. . . . . ."
Liên Hoa bị con trai thân mật cử động làm cho trái tim ấm áp, khẽ gật đầu một cái, cô cười lớn tán thưởng: "Tiểu Bạch tốt ngoan ——"
Tiểu Bạch đâu ra đấy tiếp tục lau mồ hôi cho mẹ, lại suy nghĩ một chút, bé nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, chảy nhiều mồ hôi như vậy, mẹ rất cần uống nước có đúng hay không? Ừm, là muốn uống chút nước nóng làm ấm áp thân thể, hay là muốn nước lạnh tới thoa cái trán đây. . . . . ." Câu trước là cách làm bình thường, câu sau là cách làm khi bị sốt, nhưng hiện tại mẹ cần loại nào?
Liên Hoa hơi lắc đầu: "Không cần, Tiểu Bạch con đừng làm loạn. . . . . ." Bé ngàn vạn lần không thể đi đụng nước nóng, cho dù hiện tại cô không thoải mái, rất muốn tìm túi chườm nóng ... cho bụng ấm áp, cũng không hi vọng Tiểu Bao Tử làm mình bị phỏng!
"Vậy thì con đi lấy đây!" Tiểu Bạch tự nhiên quyết định, bé mang dép lê nhỏ, vội vàng đi chuẩn bị đồ,
"Tiểu Bạch ——" Liên Hoa đưa tay liền muốn kéo con trai, nhưng lại một trận đau nhức đánh tới người cô, cô xụi lơ ở trên giường, ôm bụng cuộn thành một đoàn. Một ngón tay của cô cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Bạch chạy xa.
Tiểu Bạch đi trước phòng tắm dùng bồn nhận nước lạnh làm khăn lông thấm ướt, sau đó chạy đến phòng khách cầm cái ly lảo đảo đi rót nước nóng, động tác của bé hết sức hốt hoảng, thần thái cũng vô cùng lo lắng, mẹ nhất định rất khó chịu, bé chỉ có thể để cho mẹ thoải mái một chút!
Ngày trước đều là mẹ quan tâm bé bị bệnh, lần này mẹ ngã bệnh, bé nhất định phải thật tốt chăm sóc mẹ. . . . . .
"Loảng xoảng! Bùm!"
Một âm thanh vật nặng rơi xuống đất từ đỉnh đầu truyền đến, Triển Thiếu Khuynh lập tức từ trong mơ thức tỉnh, ở trong đêm tối yên tĩnh, cái âm thanh này nhất định chính là bén nhọn đến chói tai.
Hắn kéo đèn ra, nháy mắt mấy nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ bốn mươi sáng, hắn vừa nhìn về phía trần nhà, cái âm thanh này, là từ trên lầu truyền tới?
"Soạt! Ken két ——"
Trên lầu lại truyền tới một trận âm thanh sột sột soạt soạt, Triển Thiếu Khuynh cau mày ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe.
Gian phòng phía trên chính là phòng ngủ của Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch, an bài gian phòng thì hắn cố ý chọn tầng này cho hai mẹ con, bọn họ đều là độc hưởng địa bàn cả một tầng lầu, không nghi ngờ chút nào, cái thứ gì rơi trên mặt đất phát nổ là từ phòng của Liên Hoa truyền đến!
Nửa đêm canh ba, Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch không ngủ, rốt cuộc làm cái gì, phát ra tiếng vang lớn như vậy!
"Băng! Thùng thùng ——"
Khi trần nhà lại truyền tới âm thanh nghiêm trọng, tiếp truyền đến giống như là người nào bước chạy nhanh tiếng âm thanh giầy rơi vào trên sàn nhà, Triển Thiếu Khuynh lập tức