Hai người bọn họ đều dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, vận động nóng người trước khi trị liệu. Bộ phận Triển Thiếu Khuynh trị liệu chủ yếu là hai chân, anh tiến hành co duỗi chân và vận động, llêqquýddôn Tiểu Bạch cần trị liệu cũng chỉ có cánh tay phải, nhưng hết lầm này tới lần khác cứ bắt chước theo động tác của Triển Thiếu Khuynh, quơ cánh tay nhỏ chân nhỏ, dùng tay trái chống thân thể, dùng sức kéo hai chân, lảo đỏa lắc lư cố gắng hết sức làm được tốt nhất.
Liên Hoa không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tiểu Bạch, con đang làm gì vậy? Đừng ở bên cạnh quấy rầy ba con làm nóng thân thể. . . . . .”
Đối với vết thương của Tiểu Bạch cô vẫn chú ý, dĩ nhiên hiểu rõ thật ra thì cánh tay Tiểu Bạch không tính là tổn thương nặng, cậu gảy xương đã khôi phục tuần thứ ba, chủ yếu là để khớp xương cổ tay co duỗi và tăng cường vận động ngón tay, cũng không cần ở trong phòng tiến hành trị liệu chuyên nghiệp như vậy, càng không cần thiết vận động cơ thể trước khi trị liệu, giống như người lớn vận động nóng người. Tiểu Bạch đi theo sau ba cậu bắt chước động tác của Triển Thiếu Khuynh, mặc dù coi như có da có thịt, nhưng nhìn sơ qua vẫn giống như là cố ý đùa giỡn tấu hài vậy, làm cho người ta buồn cười.
"Mẹ, mẹ đã đến rồi! Nhưng mà mẹ đừng đi lên, không nên quấy rầy chúng con!" Tiểu Bạch cũng không quay đầu lại nói, "Ba nói, nếu như mà con ngoan ngoãn nghe lời làm vận động như ba, đợi đến lúc tay con hoàn toàn hồi phục, ba sẽ dẫn con tới trung tâm nghiên cứu phát triển khoa học Triển thị, để cho con nhìn mấy sản phẩm mới nhất lợi và công khai bản quyền sáng chế!"
Liên Hoa xì một cái cười ra tiếng, quả đúng là Triển Thiếu Khuynh, trong thời gian ngắn đã bắt được nhược điểm của Tiểu Bạch, biết phải dùng thứ Tiểu Bạch thích dụ dỗ cậu trao đổi điều kiện!
Liên Hoa lại không nhịn được lo lắng thay cho Triển Thiếu Khuynh, ai, mặc dù hiện tại Tiểu Bạch ngoan ngoãn mà nghe lời anh, nhưng khi Tiểu Bạch chơi chán mấy thứ đó, cũng hi vọng Triển Thiếu Khuynh đừng chứng nào tật nấy lại bắt đầu chống đối con anh, sẽ không cảm thấy tương phản quá lớn, mình có thể đứng ở giữa.
Liên Hoa lắc đầu một cái, cũng không nên quản hai người ở chung một chỗ càn quấy, dù sao Triển Thiếu Khuynh đã nhận Tiểu Bạch, làm cha phải chịu được các mặt của con trai, hai cha con chơi vui vẻ đi. Cô thành thành thật thật đứng ở một bên bày dụng cụ vẽ tranh và máy chụp hình ra, l.q.đ quay lại lúc con trai và Triển Thiếu Khuynh ở chung một chỗ, vậy cô cũng hiểu rõ một mặt khác của Triển Thiếu Khuynh.
Liên Hoa đã chuẩn bị xong mọi thứ, bắt đầu chính thức quan sát Triển Thiếu Khuynh và Tiểu Bạch, vừa nhìn hai người bọn họ, khóe miệng cô không khỏi nâng lên mỉm cười một cái.
Hai cha con vẫn còn vận động nóng người, hai người một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, đúng là một bức tranh vui tai vui mắt.
Cơ thể Triển Thiếu Khuynh cao to có lực, tay vượn eo ong, bắp thịt phân bố trên người một cách hoàn mỹ. Bây giờ anh đã có thể đứng thẳng ổn định một thời gian, làm nóng người cũng hết sức chuyên nghiệp, lúc giơ tay nhấc chân cũng tản ra lực và uy thế xinh đẹp. Triển Thiếu Khuynh thỉnh thoảng quay đầu hướng dẫn con trai, thấy Tiểu Bạch có chút động tác theo không kịp, nên thả chậm tốc độ, quan tâm để con trai theo kịp tiết tấu.
Vóc người Tiểu Bạch còn nhỏ, chỉ đứng ngang đùi Triển Thiếu Khuynh, làm theo mấy động tác khó của ba, có vẻ vô cùng dễ thương. Cậu nhìn chằm chằm động tác của Triển Thiếu Khuynh, l^q'đ cũng nghiêm mặt nghiêm túc học tập, một bộ chuyên tâm say mê, một động tác, trán Tiểu Bạch nổi lên vài giọt mồ hôi hột, làm cho khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn mềm mại của cậu hiện ra màu trắng hồng hào, càng giống như một bánh bao nhỏ nhuộm đỏ ửng, làm cho người ta hận không thể ôm cậu tới đây hôn.
Liên Hoa vội vàng giơ bản vẽ lên, cầm bút vẽ lên bắt đầu vẽ lại động thái của hai cha con, hiếm khi cô nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc vận động như lúc này của Tiểu Bạch, lại là lần đầu tiên thấy Triển Thiếu Khuynh vừa rèn luyện thân thể, vừa hiện ra ánh mắt thâm tình hướng dẫn con trai. Bức tranh này mặt