Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

"Ba, con không có, con không có không để ý đứa bé của con! Nó là tâm can bảo bối của con, không ai quan trọng hơn nó. . . . . ." Ôn Như Cảnh ôm bụng bắt đầu nức nở, lqd nhưng vừa bắt đầu khóc thút thít, cô vờ đáng thương cố gắng giữ chặt nước mắt, nghẹn ngào nói, "Thật xin lỗi, con không nên khóc, khóc sẽ không tốt cho đứa bé. . . . . ."
Đỗ lão gia thấy Ôn Như Cảnh khóc lập tức không tức giận, giọng nhẹ an ủi cô nói: "Như Cảnh con biết, ba không phải ý này. . . . . . Ba không đành lòng nhìn con vì chuyện của mẹ con mà làm ảnh hưởng tới cơ thể, đừng khóc, mới vừa tỉnh lại, nếu lại khóc đến bất tỉnh, cháu của ba sẽ trách ông nội là ba đây!"
"Dạ. . . . . ." Ôn Như Cảnh lau nước mắt, yếu ớt hỏi, "Ba, rốt cuộc mẹ con thế nào? Chẳng lẽ, chẳng lẽ mẹ sẽ bị nhốt tù, thật sự không có cách nào cứu vãn sao. . . . . ."
"Sao ba có thể để mẹ con bị nhốt tù chứ!" Ông cụ Đỗ vô cùng đau đớn thở dài một hồi, nhìn Ôn Như Cảnh một cái, nói với cô, "Sau khi phiên tòa kết thúc, lại có phát triển mới, con phải chuẩn bị tâm lý! Con xem những thứ này, chẳng lẽ còn cho là có thể cứu bà ấy à. . . . . . Sao mẹ con lại giống như người điên đi giết người chứ, hơn nữa đối tượng còn là Liên Hoa và con trai nhà họ Triển! Lúc sát hại đứa bé kia đã để lại chứng cứ không thể chối cãi!"

Ông đưa bài báo mới ra cho Ôn Như Cảnh, trên trang đầu bài báo là tiêu đề nhìn thấy mà giật mình: "Ngày xưa phu nhân hôm nay tội phạm, kẻ giết người trời không tha!" Ôn Như Cảnh nóng lòng cầm lấy, liếc nhìn đọc bài báo nhanh như gió, llêqquýđônn nó kể tường tận phiên tòa mở hôm nay. Chữ viết bình thường miêu tả nguyên nhân hậu quả của phiên tòa, mà cường điệu nhấn mạnh là đoạn băng ghi hình làm chứng cứ trên tòa kia, bọn họ xuất hiện trên mặt giấy!
Trên bài báo phân tích cụ thể quá trình mẹ cô đẩy con trai Liên Hoa xuống lầu, thần thái động tác tướng mạo quần áo đều là của mẹ, không có một chút che giấu! Mà tòa tuyên án mẹ kế điên cuồng xấu xa cũng bị nói rõ ràng, người điên kia là một phu nhân tiều tụy, theo tờ báo đã bị mọi người thấy rõ. . . . . .
Nhìn văn hay ảnh đẹp miêu tả tường tận cụ thể, những dòng chữ kia từng từ đâm thẳng vào tim gan, những hình ảnh kinh hồn kia, ngay tức khắc lòng của cô lạnh lại.

Thật, thật sự không cách nào cứu mẹ, . . . . . .
Ôn Như Cảnh tuyệt vọng kéo ống tay áo ông cụ Đỗ, lẩm bẩm nói: "Ba, lời đồn đãi của truyền thông sẽ qua rất nhanh, không bao lâu bọn họ sẽ hoàn toàn quên chuyện này, phải hay không? Xin ba giúp con dặn các phóng viên một chút, để cho bọn họ không viết bài về chuyện này nữa, rất nhanh chuyện này sẽ mất tích không dấu vết. . . . . ."
"Con cho


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui