Edit: Thanh Xuân.
Thời gian lại qua ba ngày, ở trong phòng bệnh trắng tinh, mấy vị bác sĩ vây quanh giường bệnh, hướng dẫn đứa bé trên giường tiến hành rèn luyện phục hồi cánh tay lúc đầu, bọn họ dùng lời nhỏ nhẹ dặn dò những phần cần phải chú ý, không kiên nhẫn rườm rà hướng dẫn.
Mấy người này đều là những bác sĩ có trình độ đứng đầu ở trong bệnh viện Thời Vũ, chuyên nghiên cứu về chỉnh hình và phục hồi cơ thể ở khoa nhi, bác sĩ là do nhà họ Triển cố ý an bài tới đây phụ trách bệnh tình của Tiểu Bạch, bị viện trưởng ân cần dạy bảo một lần, bọn họ tự nhiên biết đứa bé này quan trọng cỡ nào, không thể mắc sai lầm nào.
Liên Hoa nhẹ nhàng nâng tay phải Tiểu Bạch lên, vì con trai động viên: “Tiểu Bạch, làm theo lời của bác sĩ, con từ từ đưa ngón tay bàn tay phải ra, rồi chậm rãi nắm lại...... Con trai ngoan, mặc dù sẽ rất đau, nhưng vì sau này có thể khôi phục hoàn toàn, con phải nhịn một chút, nếu đau quá thì tóm lấy mẹ tay, con phải cố gắng lên!”
“Dạ!” Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật đầu, nhìn chằm chằm tay phải mình, vẻ mặt kiên quyết bắt đầu thử hoạt động ngón tay của mình. Giờ phút này vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, bởi vì động tác đau đớn mà chân mày nhỏ nhíu chặt lại, nhưng vẫn cắn chặt răng không kêu đau một tiếng. Cậu đang cố gắng nắm tay phải lại lần nữa, cố gắng rèn luyện gập duỗi ngón tay.
Liên Hoa đau lòng không dứt, không ngừng cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán của con trai, mặc dù biết tập luyện là vì tốt cho Tiểu Bạch, có thể nhìn con trai chịu khổ như vậy, trong lòng cô vẫn chưa phải nhịn tới cực điểm. Liên Hoa tỉ mỉ nhìn nhất cử nhất động của Tiểu Bạch, ánh mắt vẫn không nháy một cái, cô hận không thể thay con trai chịu đựng tất cả, chuyển hết đau đớn của cậu đến trên người mình.
Thời gian Tiểu Bạch bị thương đã qua một tuần, vết thương trên mặt cậu đã bắt đầu kết vảy, tháo băng gạc ra, cuối cùng một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn lộ ra. Trên tay chân của cậu vẫn còn quấn băng gạc, không cách nào xuống giường đi lại.
Vết thương nghiêm trọng nhất của Tiểu Bạch —— tay phải gãy xương vẫn còn bó thạch cao rất dày, bác sĩ nói sau 1-2 tuần lễ bị gãy xương là quan trọng nhất, vị trí xương gãy sẽ sưng lên đau buốt, xương vẫn chưa tốt lên nhiều, nhưng vì mau hồi phục, cần tiến hành rèn luyện co duỗi ngón tay và co dãn bắp thịt một chút. Trước kia mỗi một ngày đều sẽ có chuyên gia tới xoa bóp kéo duỗi bắp thịt cho Tiểu Bạch, vì hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Bạch tập vật lý trị liệu phục hồi chức năng.
Liên Hoa cũng đã thấy dáng vẻ phục hồi chức năng hai chân của Triển Thiếu Khuynh, anh chịu đựng đau đớn như ở địa ngục vậy, cô là người đứng xem cũng thấy không đành lòng, lần này đến phiên con trai tâm can bảo bối của cô, con bị thương mà lòng mẹ đau, thiếu chút nữa Liên Hoa đã muốn trốn tránh đi, không dám tận mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đau đớn của con trai.
Nhưng Tiểu Bạch vẫn nghiêm túc chịu khó đồng ý rèn luyện, từ từ đi xuống, Liên Hoa thấy được một phiên bản thu nhỏ của Triển Thiếu Khuynh.
Thật ra thì Tiểu Bạch và cha của cậu cực kỳ giống nhau, vô luận là dáng vẻ, thần thái, hay là tính tình, Tiểu Bạch giống như Triển Thiếu Khuynh, bộ dạng cau mày của cậu bây giờ, quả thật hoàn toàn tương tự Triển Thiếu Khuynh.
Liên Hoa cười khẽ, không hổ là huyết mạch cha con tương liên, Triển Thiếu Khuynh có thể chịu đựng được hồi phục chức ngăn chân bị thương, nhất định Tiểu Bạch không có vấn đề, thật ra thì cánh tay cậu gãy xương cũng không là thương thế lớn, có cha kiên cường như vậy, nhất định Tiểu Bạch cũng có thể chịu được vật lý trị liệu phục hồi sức khỏe!
“Được, đã đến giờ, đã mười phút rồi, hôm nay trị liệu lần thứ hai đến đây chấm dứt!” Bác sĩ phụ trách trị liệu cười nói, “Tiểu Bạch lần này làm rất tuyệt, so với buổi trưa lần đầu tiên thuận lợi hơn nhiều! Rèn luyện cánh tay nhiều hơn, con sẽ bình phục rất nhanh!”
“Vù ——” Tiểu Bạch vừa nghe được lệnh đặc xá, cơ thể vẫn căng thẳng cũng lập tức buông lỏng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ửng hồng, trước kia tay hoạt động thoải mái, nhưng bởi vì gãy xương khó có thể điều khiển, vì vậy hoàn toàn kích thích lực chiến đấu của cậu, cậu cố gắng dùng toàn lực hoạt động ngón tay, chỉ là mười phút rèn luyện, cũng đã làm cho cậu có chút thở hổn hển, mệt nhọc quá độ.
“Tiểu Bạch, con ngoan, con thật giỏi!” Liên Hoa lau mồ hôi cho con trai, hôn một cái lên cánh tay của cậu, nhẹ giọng dụ dỗ cậu nói, “Con nghỉ ngơi một chút, mẹ đi tiễn bác sĩ, rồi sẽ tới nói chuyện phiếm với con!”
Liên Hoa đứng dậy, nói với các bác sĩ: “Kết thúc rèn luyện lần này, các vị vẫn nên đi làm việc chuyện của mình đi, lúc cần phải trị liệu phục hồi chức năng, mọi người tới đây là được rồi. tôi sẽ ở lại đây chăm sóc Tiểu Bạch, có xảy ra tình huống gì, ta sẽ thông báo cho mọi người.”
Bác sĩ cười đứng dậy, sau khi nói lời tạm biệt với Tiểu Bạch, xoay người muốn đi ra phòng bệnh, vẫn không quên nhẹ giọng an ủi Liên Hoa nói: “Tình hình phục hồi của Tiểu Bạch rất tốt, Liên tiểu thư không cần lo lắng. Vết xước trên tay chân của cậu ấy đã tốt lên nhiều rồi, chỉ còn lại cánh tay gãy xương, sau khi tĩnh dưỡng một hai tháng, cũng sẽ khôi phục lại như những đứa trẻ bình thường.”
“Cám ơn các bác sĩ chăm sóc, tôi không thể tiễn xa, chuyện sau này còn nhờ vào mấy vị nhiều, xin lưu tâm nhiều hơn.” Liên Hoa khách sáo với mấy bác sĩ một phen, cũng không có cảm động đến mức rơi nước mắt. Dĩ nhiên cô biết mấy vị bác sĩ cao cấp này đều do Triển Thiếu Khuynh an bài tới chăm sóc Tiểu Bạch, một phen tâm ý làm cha của Triển Thiếu Khuynh, cô sẽ thay Tiểu Bạch đón nhận.
Quay người lại, Liên Hoa đóng cửa phòng đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, vừa đút con trai uống nước, vừa nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, cảm giác như thế nào, hôm nay rèn luyện hai lần, còn có thể chịu đựng thêm nữa không?”“Mẹ, cũng không tệ lắm ~” Tiểu Bạch cọ cọ bàn tay Liên Hoa, nũng nịu nỉ non, “Chỉ là lúc động ngón tay thật là đau, tại sao con không có biện pháp khống chế động tác bàn tay, sau này làm sao con có thể vẽ tranh nữa, làm sao dùng Software thiết kế đây chứ......”
Liên Hoa sờ đầu Tiểu Bạch, cưng chìu nói: “Đứa nhỏ ngốc, bây giờ con bị thương vẫn chưa khỏe, dĩ nhiên không có biện pháp khống chế tay hoàn toàn, đợi toàn bộ xương tốt lên, đợi con từng bước một trị liệu phục hồi thành công, thì con có thể giống như trước đây, muốn làm cái gì thì làm cái đó ——”
“Có thật không, vậy con sẽ nghe lời của bác sĩ, càng thêm cố gắng rèn luyện ngón tay! Con muốn giống như mẹ vậy, sau này làm một nhà thiết kế thật lợi hại, tay phải cầm bút vẽ nhất định phải thật khỏe mạnh...... Ừ, sau này con cũng muốn làm một tổng giám đốc rất lợi hại, giúp đỡ mẹ quản lý công ty, để cho mẹ không bao giờ bận rộn như vậy nữa!”
Liên Hoa nhịn không được không ngừng hôn lên mặt của Tiểu Bạch: “Đứa bé ngoan, con khỏe mạnh bình an lớn lên, thì cái gì cũng tốt, con ngoan ngoãn lớn lên, mẹ không cầu con lợi hại cỡ nào......” Giờ phút này Liên Hoa càng thêm thống hận Ôn Ngữ, người đàn bà lòng dạ rắn rết đó, suýt nữa đã giết chết con trai vừa tri kỷ vừa hiểu chuyện của cô! Nếu như không phải Tiểu Bạch biết bảo vệ mình, nếu như lúc cậu rơi xuống lầu bị vết thương trí mạng, hoặc là thân thể sẽ để lại di chứng, cô không quản luật pháp, tự mình tới cửa giết Ôn Ngữ, vì Tiểu Bạch báo thù!
“Ha ha, mẹ, mẹ đừng hôn cổ con...... Thật là nhột thật là nhột, ha ha ——” Tiểu Bạch liên tục tránh né hôn, làm nũng ăn vạ la ầm lên, “Mẹ, mẹ không được khi dễ con nha ~”
“Tiểu Bạch, mẹ làm sao sẽ khi dễ con, mẹ chỉ biết thương con yêu con, đến, để mẹ xem xem vết thương trên mông đít nhỏ của con đã lành chưa!”
“Không cần không muốn, mẹ giở trò lưu manh!” Tiểu Bạch cuống quít tránh né, “Đừng tuột quần của con, a a, không được a......”
Mẹ con hai người đang chơi thành một đoàn, thím Ngô gõ cửa phòng, cầm hộp thức ăn đã làm xong đưa vào phòng bệnh, bà dịu dàng nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, nên ăn cơm thôi, xem thím mang đồ ăn ngoan gì cho con! Món ngon dễ tiêu lại dinh dưỡng, Tiểu Bạch ăn hết thì lập tức trở nên thật khỏe mạnh!”
“Vâng! Cám ơn thím Ngô!” Tiểu Bạch lập tức thu lại, như tiểu đại nhân gật đầu mỉm cười với thím Ngô, hoàn toàn biến mất dáng vẻ nũng nịu ở trước mặt Liên Hoa, vẻ mặt ngây thơ ăn vạ của cậu chỉ lộ ra trước mặt của mẹ mình, đây là sự tin cậy thân mật nhất giữa hai mẹ con cậu.
“Thím Ngô, gần đây thím cũng vất vả rồi, Tiểu Bạch nằm viện, cũng làm cho thím bận rộn không được rảnh rỗi. Hiện tại mỗi ngày Tiểu Bạch đều cần chút ít nhiều bữa ăn bổ sung dinh dưỡng, thím phải vất vả chuẩn bị thức ăn rồi.” Liên Hoa bận rộn dọn dẹp thức ăn, nói cảm ơn với thím Ngô. Cô mua một căn nhà gần bệnh viện, những ngày này thím Ngô đều ở đó làm xong thức ăn lại đưa đến bệnh viện, mỗi ngày đều bôn ba qua lại mấy lần. Mặc dù cô đã tăng tiền lương gấp đôi cho thím Ngô, nhưng yêu thương của thím Ngô dành cho Tiểu Bạch thì không thể dùng tiền bạc để so sánh, cô thật lòng cảm ơn sự vất vả của thím Ngô.
“Xem Liên tiểu thư nói, nấu cơm thì tính vất vả gì, cô ở lại bệnh viện bồi giường mới là thật vất vả, mặc dù có hộ công giúp đỡ cô, nhưng mọi chuyện cô đều bận tâm, những ngày qua gầy nhiều.” Thím Ngô bày thức ăn xong, cũng đưa chiếc đũa cho Liên Hoa, “Hôm nay tôi làm nhiều món, Liên tiểu thư cũng ăn chút đi! Những thức ăn này đều theo như trong sách dạy nấu ăn mà bác sĩ nói, rau dưa thịt trứng canh cá trái cây các loại đặc biệt dễ tiêu mà lại có dinh dưỡng, không chỉ giúp Tiểu Bạch khôi phục, Liên tiểu thư ăn chút cũng là tốt, nhìn Tiểu Bạch từng ngày khôi phục, Liên tiểu thư cũng không thể ngã xuống!”
Tiểu Bạch cũng quan tâm nói: “Mẹ cũng ăn đi, một mình con không ăn được bao nhiêu, mẹ mới thật cần bổ sung dinh dưỡng!”
Liên Hoa cười khẽ: “Được, vậy mẹ sẽ ăn một chút, Tiểu Bạch con phải ăn nhiều mới được!”
Thím Ngô nhìn mẹ con hai người vùi đầu ăn cơm, chờ Liên Hoa ăn xong, bà mượn không khí nhẹ giọng hỏi Liên Hoa: “Liên tiểu thư, mới vừa rồi tôi thấy Triển thiếu ở bên ngoài, cậu ấy nói vụ án bên ngoài cũng làm xong, cho nên hôm nay cậu ấy có thời gia rảnh rỗi, bảo tôi tới hỏi cô một tiếng, bây giờ cậu ấy có thể đến nhìn Tiểu Bạch một chút không?”
Liên Hoa sững sờ, cô quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch vẫn đang còn ăn cơm, có chút nhức đầu, muốn cho hai cha con gặp mặt nhau, quả thật đây là một chuyện khó......
Những ngày qua cô ở bên tai Tiểu Bạch nhắc tới Triển Thiếu Khuynh vô số lần, nói với cậu người kia cha của cậu, dặn dò cậu nhất định không được không lễ phép, nhưng Tiểu Bạch lại luôn huyên náo không cách nào nói tiếp được, chứ đừng nói đến chuyện an bài hai người gặp mặt nhau.
May mắn là, những ngày qua Triển Thiếu Khuynh ở bên ngoài bận tối mặt tối mày xử lý vụ án của Ôn Ngữ, mỗi lần có thời gian tới bệnh viện thăm Tiểu Bạch, thì thời gian đều là buổi tối, Tiểu Bạch ngủ yên rồi, mới không có huyên náo ầm ĩ. Lần này cô cũng không thể tiếp tục khống chế cục diện, cũng không thể vĩnh viễn không cho cha con bọn họ gặp mặt chứ?
Cô không thể kéo dài nữa, có lẽ chờ Tiểu Bạch hiểu Triển Thiếu Khuynh, chờ cậu biết cha cậu một lòng một dạ đối tốt với cậu, nhất định sẽ không bài xích nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...