Sau đám cưới, cổ phiếu cùng chuyện kinh doanh của nhà họ Long càng ngày càng tốt, studio áo cưới, tiệm trang sức, cả tiệm bán hoa dưới danh nghĩa của nhà họ Long đều trở thành biểu tượng của hạnh phúc… cặp sinh đôi cùng Long Tịch Bảo cũng trải qua những ngày ‘tính phúc’. Doãn Thiên thỉnh thoảng sẽ đến nhà họ Long chơi, cùng nhau ăn bữa cơm, uống một chút trà chiều. Viên Cổn Cổn vẫn chưa nhớ lại chuyện lúc trước, mà Hắc Viêm Triệt đối với cô ấy cũng nuông chiều rất nhiều, nỗ lực nuôi cô béo mập, con trai Tịch Hách của bọn họ chính thức đổi tên là Hắc Viêm Hách, Viên Cổn Cổn cũng bắt đầu thích quấn lấy ông xã không có trong trí nhớ này. Sau khi bọn họ kết hôn không lâu, Âu Dương Tuyết cùng Phượng Kiệt cũng cử hành hôn lễ, trở thành vợ chồng. Nam Cung Viễn cùng Tiêu Lộ Trúc trở về Las Vegas, Long Phi Tịch cùng Phượng Vũ Mặc lại đi du lịch, tóm lại, tất cả mọi người rất hạnh phúc, cuộc sống gia đình quả thật rất an nhàn.
Hai năm sau, Long Tịch Bảo sinh một cặp sinh đôi, một nam một nữ. Thời điểm khi cô thấy đứa bé đã khóc sướt mướt, cậu nhóc có mái tóc màu đỏ, cô bé có mái tóc nâu, trên người đồng thời có biểu tượng hình giọt nước và hình ngọn lửa. Trừ cái đó ra, trong lòng bàn tay hai bé còn có một cái bớt giống như đầu hồ ly, cậu nhóc tên là Long Tích Ân, cô bé tên là Long Tích Điển. Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là cặp sanh đôi là của hai người cha, qua xét nghiệm, cậu bé là con của Long Tịch Hiên, cô bé là con của Long Tịch Bác, lần này, Long Tịch Bảo rất vui vẻ, chỉ sinh một lần liền làm xong. Khi bọn họ không hiểu màu tóc của hai đứa bé là di truyền của người nào, Long Tịch Bảo đã nói cho bọn họ biết, Ly Ly là hồ ly có lông màu nâu, hồ hồ là hồ ly có lông màu đỏ như lửa, vì vậy… hai đứa bé này thành báu vật mà cả nhà thương yêu nhất. Long Tịch Bảo tin rằng… thì ra ông trời thật sự đặc biệt chiếu cố cô…
Trên lầu cao nhất của tập đoàn Hắc Viêm
"Các cậu nhất định muốn cái đó?" Hắc Viêm Triệt uống ngụm rượu vang, nhỏ giọng hỏi.
"Ừm." Long Tịch Bác gật đầu một cái.
"Không già, không chết, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được, Hỗn thế nữ ma đầu nhà các cậu đồng ý?" Hắc Viêm Triệt cười khẽ lắc lắc ly rượu vang trong tay.
"Cô ấy sẽ đáp ứng ." Long Tịch Hiên khẽ nhấp một ngụm rượu, nhỏ giọng hỏi.
"Tại sao đột nhiên muốn cái này?"
"Có kiếp này không có kiếp sau, cho dù có kiếp sau, ngộ nhỡ chúng tôi tách ra thì làm thế nào, chúng tôi không muốn chịu đựng vòng luân hồi này, chúng tôi muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau, chỉ đơn giản như vậy." Long Tịch Hiên nhìn anh ta, nói ra lý do của bọn họ.
"Không già không chết, cũng có nghĩa là các cậu phải vĩnh viễn sống trên cái thế giới này, tình cảm của con người rất yếu ớt, yêu một người khoảng bốn năm chục năm có lẽ chính là cực hạn, nói không chừng đến lúc đó các cậu lại chán ghét cô ấy, cô ấy cũng chán ghét các cậu, đến lúc đó các cậu phải làm sao?" Hắc Viêm Triệt nở nụ cười tà mị, nhàn nhạt hỏi.
"Vậy cậu có cho Cổn Cổn uống không?" Long Tịch Bác lơ đễnh uống một ngụm rượu.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, ngay sau đó đáp: "Cho."
"Vậy thì được rồi, cậu cái tên mặt lạnh biến thái cũng có lòng tin có thể tiếp tục tình yêu, huống chi là chúng tớ, đừng dài dòng, lấy ra đi." Long Tịch Bác lộ ra nụ cười khẽ, nghiền ngẫm nhìn anh ta.
"Hiện tại không có, mai tới lấy." Hắc Viêm Triệt có chút cứng ngắc mà nói, vẻ mặt giống như bị người ta vạch trần.
"Vậy thì tốt, nhiều một chút, cả nhà chúng tôi đều muốn." Long Tịch Hiên không chút khách khí yêu cầu.
"Cậu thật đúng là đủ khách khí." Hắc Viêm Triệt giễu cợt nhìn anh.
"Khách khí với cậu? Đừng nói đùa." Long Tịch Hiên đứng dậy, cùng Long Tịch Bác đi ra khỏi phòng làm việc, về nhà tìm bà xã thôi…
Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng bọn họ, lộ ra nụ cười nhạt…
----- ta là đường phân cách tuyến không khách khí -----
Lời cuối sách…
Thật ra thì, thứ bọn họ muốn chính là máu của Hắc Viêm Tước, máu của vua Vampire, uống vào thì có huyết thống kỳ dị trường sinh bất lão, giống bị như bi6 hắn cắn qua vậy, mà là vua Vampire đệ nhất, không biết sức mạnh là đáng sợ cỡ nào, người bị hắn cắn qua hoặc là uống của hắn đều là Vampire đời thứ hai, sức lực không mạnh như hắn, nhưng cũng có thể giống như hắn sống ở dưới ánh mặt trời, hút máu hay không hoàn toàn tùy thuộc vào sở thích của mình, đây chính là phân biệt đẳng cấp. Long Tích Ân thừa kế gia nghiệp của Nam Cung Viễn, Long Tích Điển lại thừa kế gia nghiệp nhà họ Long. Thời gian trôi qua rất nhanh, thế giới đang thay đổi, thời gian lại trôi đi, tổng giám đốc của Long Vũ không ngừng thay đổi, những người tổ tiên ‘đã qua đời’ tất cả đều ẩn cư, thay đổi thân phận, cũng không lưu lại dấu vân tay trong dữ liệu vân tay của một quốc gia nào, cứ như vậy… Một đời truyền một đời, Vampire cũng càng ngày càng nhiều, truyền thuyết về Long Tịch Bảo cùng cặp sinh đôi cho đến bây giờ vẫn còn có người kể chuyện say sưa… Mà bọn họ ở một nơi nào đó trên thế giới, hưởng thụ thế giới ba người, nếu như có một ngày bạn nhìn thấy một cô gái đẹp tóc dài tới bắp chân, đuổi theo một con gà, trong miệng kêu: "Đừng chạy, để cho ta nướng mày." Như vậy… rất có thể, cô ấy đã từng có tên là Long Tịch Bảo. Mà bạn tất nhiên sẽ thấy hai người đàn ông tuấn tú giống nhau như đúc đi theo phía sau cô, tóm cô về nhà… Cuộc sống… vẫn như vậy kéo dài. . . . . . Điều kiện tiên quyết trong tình yêu là, đừng nói mấy trăm năm, cho dù mấy ngàn năm cũng là chuyện tình trong nháy mắt… Bọn họ… rất hạnh phúc.
Hết trọn bộ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...