Vân Trạch đang cho voi con ăn trong vườn.
Sức ăn của voi con rất lớn, ngày nào cũng ăn kha khá trái cây và lá non, nhưng nó rất thông minh, dường như biết Vân Trạch đối xử với nó rất tốt, cho nên thấy Vân Trạch tới sẽ thân thiết giơ vòi cọ lên cánh tay Vân Trạch.
An Lạc hầu được dẫn vào trong.
Bây giờ đang là ngày xuân, cảnh sắc Vạn Cảnh viên quanh năm không giống nhau, mùa xuân rực rỡ, tất thảy tươi tốt, An Lạc hầu đi theo Hứa Kính vòng qua hành lang quanh co, cây cối xung quanh tỏa ra hương thơm tươi mát, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh vật núi non xa xa.
Cạnh hành cung rộng rãi thoáng mát, khắp cung điện hiện ra khí phái hoàng gia.
Chỉ có Vạn Cảnh viên mới xinh đẹp trang trọng nhường này, nghe nói các thợ thủ công xây dựng Vạn Cảnh viên đều là người đến từ phương nam, vừa đi vừa ngắm cảnh trong Vạn Cảnh viên, chỗ nào cũng khác với bên ngoài.
Qua mấy cánh cửa nữa, ngắm xong đám trúc xanh mượt và từng bụi chuối tây, trong đình viện càng thêm yên lặng.
An Lạc hầu từng theo Tiên đế tới Vạn Cảnh viên, nhưng chưa được thấy cảnh sắc bên trong.
Đi vào tiếp sẽ ngửi được hương hoa thấm vào ruột gan, sắc vàng tươi mới đập vào tầm mắt, hóa ra là một vườn hoa mẫu đơn lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Vài tôi tớ ở bên cạnh dời bụi hoa mẫu đơn đi, Hứa Kính đi ngang qua hỏi: “Chúng nó đang nở rất đẹp, sao lại phải dời đi?”
Mấy tên tôi tớ này đáp: “Điện hạ nói trồng mẫu đơn ở đây không đẹp, muốn đổi thành hoa nhài, cổng vòm phía trước cũng phải sửa nhỏ chút.”
An Lạc hầu nói với Hứa Kính: “Tâm tư điện hạ khó dò, con trẻ ngu ngốc, đi theo hầu hạ bên cạnh, chỉ sợ ngày nào đó nó chọc giận điện hạ.
Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, mong rằng Hứa tiên sinh có thể ở hóa giải.”
Đang nói, An Lạc hầu lặng lẽ nhét chút ngân phiếu vào trong tay áo Hứa Kính.
Hứa Kính rất chướng mắt An Lạc hầu.
Lúc lão mới gặp Vân Trạch đã biết Vân Trạch sống thế nào trong Hầu phủ.
Người làm cha như An Lạc hầu quyền cao chức trọng gia tài bạc triệu, hào phóng với người bên cạnh nhưng lại không quan tâm tới con trai mình.
Hiện giờ Vân Trạch có chỗ ngồi bên cạnh Nhiếp chính vương, lão mới nhớ tới cần phải bù đắp.
Mấu chốt nhất là mãi đến lúc này, An Lạc hầu vẫn sợ Vân Trạch mang đến tai họa ngập đầu cho Vân gia.
Hứa Kính lạnh lùng từ chối: “Đại nhân không cần làm thế đâu.”
Xa hơn nữa là hồ nước trong vắt, giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, cây cối xung quanh tươi tốt, lúc này trời trong nắng ấm, Vân Trạch đang cho voi con ăn đậu phộng ở bên hồ.
Mặc dù trông voi con ăn rất ngon, nhưng Vân Trạch dị ứng với đậu phộng, cậu không dám thử.
An Lạc hầu vốn muốn đi tiếp, sau khi nhìn thấy hình ảnh này thì đứng sững tại chỗ.
Lão nuôi đứa nhỏ này hơn mười năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Trạch nhàn nhã tự tại như vậy.
Áo xuân phong phanh, Vân Trạch mặc quần áo màu xanh trúc, tóc đen tùy ý xõa ra sau, trên mặt có ý cười nhẹ nhàng, nghiêm túc dịu dàng vuốt ve trán voi con, cả người thích ý thả lỏng, hoàn toàn đắm chìm trong ngày xuân.
Trong lòng An Lạc hầu không biết nên có cảm xúc ra sao.
Nếu tính cách Vương phu nhân rộng lượng hơn, không so đo chuyện Thái thị sinh con trước, đối xử với lão dịu dàng khiêm tốn nhường nhịn, có lẽ An Lạc hầu sẽ có tình cảm với nàng, từ đó yêu ai yêu cả đường đi thích luôn đứa nhỏ Vân Trạch này.
Vân Trạch không có chỗ nào làm An Lạc hầu cảm thấy chán ghét, ngoại trừ mẹ cậu và phủ Phụ quốc công.
Thì người kế thừa tước vị của phủ An Lạc hầu chính là Vân Trạch.
Vân Trạch ở Hầu phủ cũng có thể nhàn nhã tự tại như bây giờ, là thế gia công tử tao nhã tản mạn, không cần phải sầu não vì chuyện gì, cũng không cần hầu hạ lấy lòng dưới thân của đàn ông.
An Lạc hầu đi lên vài bước: “Trạch nhi.”
Sau khi Vân Trạch nghe thấy giọng nói này, ý cười trên mặt dần dần biến mất.
Cậu quay đầu nhìn về phía An Lạc hầu, voi con nghịch ngợm giơ vòi cuốn toàn bộ đậu phộng trong giỏ Vân Trạch đi, Vân Trạch giật mình chưa phát hiện.
Cậu không biết tại sao An Lạc hầu lại xuất hiện ở chỗ này.
Không có việc gì thì không đến gõ cửa, có thể Vân gia đã xảy ra chuyện gì rồi.
Vân Trạch chắp tay hành lễ: “Cha.”
An Lạc hầu thấy ý cười lúc này của Vân Trạch không giống với vừa rồi, hiện giờ Vân Trạch mới có dáng vẻ mà lão thường xuyên nhìn thấy ở Hầu phủ, lễ phép lạnh nhạt, hành động rất có phong độ, không làm người ta bắt bẻ được chỗ nào.
An Lạc hầu nhìn Hứa Kính: “Hứa tiên sinh, ta và con trai ta có chuyện muốn nói, chúng ta có thể đi dạo trong vườn không?”
Hứa Kính nhìn Vân Trạch.
Vân Trạch nói: “Hứa tiên sinh, ông đi nơi khác nghỉ ngơi trước đi.”
Lúc này Hứa Kính mới lui ra.
Chờ Hứa Kính rời đi, Vân Trạch nhìn An Lạc hầu: “Cha có chuyện gì ạ?”
Trong lúc nhất thời An Lạc hầu không biết bắt đầu từ đâu.
Bây giờ Vân Trạch đến bên cạnh Chung Hành, trở thành người bên gối của hắn, An Lạc hầu không tiện lấy giá đỡ của người đứng đầu một nhà để răn dạy con trai.
Giọng điệu lão nói chuyện với Vân Trạch hòa nhã hơn ngày thường nhiều: “Lúc con bị người của Kinh Triệu phủ bắt đi, cha vẫn không có cơ hội gặp con, hiện giờ cơ thể tốt hơn chút nào chưa?”
“Sớm đã khỏi rồi ạ, cha có thể nhìn ra cơ thể con thế nào mà.” Vân Trạch nói, “Cũng đã lâu lắm rồi, giờ cha mới đến thăm, cho dù thương thế nghiêm trọng cũng phải tốt lên thôi.”
An Lạc hầu biết Vân Trạch bất mãn.
Vân Trạch bị Kinh Triệu phủ bắt đi, cha là Hình bộ thượng thư lại không thể cứu ra, để cậu ở trong lao ngục chịu nhiều khổ.
Gần đây Vân Trạch dưỡng thương ở phủ của Chung Hành, An Lạc hầu vẫn lo lắng cho thế cục triều đình, không nhớ tới chuyện đi thăm Vân Trạch xem thương thế cậu sao rồi.
Lão ho khan một tiếng nói: “Cha lo lắng cơ thể của con, nhưng Vương phủ há là nơi cha muốn tới là tới, muốn đi là đi? Cha sợ điện hạ cảm thấy phiền toái mới không đến thăm con.”
“Vậy giờ cha tới đây là vì chuyện gì?”
An Lạc hầu nói, “Anh con đang nhậm chức ở Kinh Triệu phủ, hiện tại nó đã là Kinh Triệu doãn.”
Vân Trạch khá kinh ngạc.
Tuổi tác hay tư lịch của Vân Dương đều không đủ, tuy rằng có chút bản lĩnh, nhưng chức vị Kinh Triệu doãn cực kỳ quan trọng, dù thế nào cũng không thể rơi vào tay gã chứ, sao gã lại thăng quan nhanh như vậy? Trong số những con cháu thế gia bằng tuổi tác, Vân Dương là người thăng chức nhanh nhất.
Vân Trạch nói, “Quả là một chuyện vui của Vân gia.”
An Lạc hầu áy náy, lão vừa đi vừa nói: “Bệ hạ phong anh con làm Thế tử, hiện giờ con và điện hạ đã thành vợ chồng, không có cách nào kéo dài hương khói cho Vân gia, chỉ có thể để anh con kế thừa Hầu phủ.”
Vân Trạch nói: “Mẹ con là vợ được cha cưới hỏi đàng hoàng, từ khi sinh ra con đã là con trai trưởng, năm xưa cha làm quan trong triều, thường dựa vào quan hệ với Vương gia.
Giờ cha công thành danh toại, muốn vứt bỏ con và mẹ à?”
Sắc mặt An Lạc hầu trông khó coi: “Trạch nhi, không phải cha cố tình muốn đối xử tệ với con, chỉ là ——”
Vân Trạch nhìn vào mắt An Lạc hầu: “Cha không cố tình muốn đối xử tệ với con, vậy nhiều năm qua con sống ra sao, cha không biết thật ư?”
An Lạc hầu thở dài: “Cha bận rộn triều chính, không biết chuyện trong hậu trạch.”
Trong lòng Vân Trạch đã sớm có đáp án, cũng biết An Lạc hầu sẽ phủ định chuyện này: “Cha, xin hãy giao khế bán thân của tôi tớ trong viện con cho bọn họ, những chuyện khác con không hỏi nữa.”
An Lạc hầu gật đầu: “Con yên tâm đi, những người trước kia từng hầu hạ con, cha sẽ không bạc đãi bọn họ đâu.”
Vân Trạch lại nói: “Anh cả có thể tiếp tục kéo dài hương khói cho Vân gia hay không, phải xem ý trời rồi.”
Trong lòng An Lạc hầu lộp bộp một tiếng, đột nhiên nhớ tới lời đồn trong kinh thành.
Lúc rời đi An Lạc hầu đi một bước quay đầu một lần, Vân Trạch vẫn đang sờ voi con, chỉ là lần này trên mặt không còn ý cười nữa.
An Lạc hầu biết Vân Trạch đang buồn.
Nhưng lão chỉ có một tước vị.
Đào có thể được chia thành hai nửa, nhưng tước vị thì không.
Vân Trạch không hề đau lòng muốn chết, hoặc là nói, không đau lòng như trong tưởng tượng của An Lạc hầu.
Chuyện này không khác những gì Vân Trạch từng nghĩ, chỉ là khi kết quả thật sự xuất hiện, có thể sẽ hơi mất mát.
Cậu ngồi bên hồ ngắm cá một hồi, tôi tớ dẫn voi con đi, ánh nắng buổi trưa gay gắt, Vân Trạch tìm một chỗ râm mát.
Sau khi Chung Hành quay về thay quần áo đi.
Hứa Kính nói, “Sáng nay An Lạc hầu đến gặp công tử.”
Chung Hành nhận lấy khăn mặt lau tay: “Vân gia đã xảy ra chuyện gì?”
“An Lạc hầu xin Hoàng đế phong Vân đại công tử làm Thế tử, Hoàng đế không chỉ đồng ý mà còn thăng chức cho Vân đại công tử đến Kinh Triệu phủ.” Hứa Kính nói, “Có lẽ lão tới nói chuyện này cho tiểu công tử.
Chỉ là vị trí thế tử Hầu phủ có hay không cũng không giúp ít được gì cho tiểu công tử, chỉ sợ tiểu công tử nghĩ không thoáng buồn bực khó chịu thôi.”
Cha Chung Hành cũng thiên vị.
Lúc lão Liêu Vương còn sống ít khi quan tâm đến Chung Hành, sau này Chung Hành có địa vị trong quân, lão vẫn muốn chèn ép.
Chung Hành trời sinh phản cốt, đối với lão Liêu Vương, một trong những chuyện may mắn nhất của lão chính là chết sớm, bằng không thời cơ đến Chung Hành sẽ trực tiếp khởi binh đoạt quyền của lão.
Tuy nhiên đa số mọi người sẽ không hành động như Chung Hành.
Triều Khế coi trọng hiếu đạo, người ta say sưa nhất chính là câu chuyện bán thân chôn cha nằm cầu băng câu cá chép cho mẹ.
Đa số mọi người bị cha mẹ đối xử bất công, có lẽ sẽ ấm ức, tâm địa lạnh lùng thủ đoạn cứng rắn tàn nhẫn điên cuồng như Chung Hành là số ít.
Rõ ràng buổi trưa nắng nóng gay gắt, chạng vạng lại có gió nổi lên, chỉ qua hai khắc đồng hồ, nước mưa tí tách rơi xuống từ trên cao.
Vân Trạch ngủ bên cửa sổ bị tiếng gió tiếng mưa làm phiền, cậu dùng tay áo rộng rãi che khuôn mặt lại.
Bên ngoài mưa xối xả trong phòng lại tối tăm, Vân Trạch chỉ nghe thấy mưa to gió lớn, không nghe được tiếng bước chân.
Một lát sau bên cạnh có thêm một người, Vân Trạch buông tay áo xuống, nghiêng đầu nhìn đối phương.
Chung Hành nhéo mặt cậu: “Tiểu công tử gặp phải chuyện phiền lòng gì à?”
Vân Trạch đè ngón tay Chung Hành lại: “Giờ ta không muốn nói, sau này sẽ nói cho Quận vương.”
“Chuyện cha em thỉnh phong Thế tử?”
Vân Trạch thấy hắn chỉ ra, ngượng ngùng gật đầu: “Ta có hơi khó chịu trong lòng, nhưng chỉ một chút thôi, ngày mai sẽ tốt lên thôi.”
Vân Trạch không có dã tâm lớn, cho nên sẽ không dùng mấy thủ đoạn đê tiện để đạt được danh vọng cùng địa vị, cậu chỉ muốn cuộc sống áo cơm sung túc hạnh phúc và ấm áp.
Chỗ khó chịu ở đây không phải ở vị trí Thế tử, mà là An Lạc hầu.
Ngay từ đầu khi vừa mới đến triều Khế, Vân Trạch đã coi An Lạc hầu như cha của mình.
Bởi vì đối phương có liên hệ huyết mạch với cơ thể này.
Những người xa lạ triều đại xa lạ, Vân Trạch muốn có chỗ để an lòng.
Nhưng hiện giờ cậu không thể không tiếp nhận, cho dù huyết thống gần đến đâu, thật sự là không có thân tình.
Ở nơi này cậu không có cha mẹ.
Vân Trạch nói: “Quận vương là con trai trưởng được cha mẹ yêu thương, cho dù đến Minh Đô làm con tin, bọn họ cũng nhớ nhung huynh, sẽ không hiểu được suy nghĩ bây giờ của ta đâu, ta không đau buồn chỉ vì vị trí Thế tử.”
Chung Hành khẽ vỗ lưng Vân Trạch: “Tuy rằng ta không hiểu, nhưng bên cạnh ta có người có tình cảnh tương tự với em, có lẽ còn thảm hơn cả em.”
Vân Trạch ngước mắt lên.
“Chung Hành từ nhỏ đã không được Liêu vương thưởng thức, sau này chú ấy lập công trong quân, anh trai của chú ấy ghen ghét, sử dụng đủ thủ đoạn mưu hại chú ấy, những thủ đoạn này rất thấp kém, có hạ độc, có vu khống, thậm chí nói tình báo trong quân cho Bắc Địch, để Bắc Địch giết Chung Hành, Liêu vương biết rõ hết nhưng lại không ngăn cản.” Chung Hành ôm Vân Trạch vào trong ngực mình, “Em nói xem, có phải cha của Liêu Vương còn xấu hơn cả An Lạc hầu không?”
Vân Trạch nói, “Bọn họ thật là quá đáng.”
“Lúc Chung Hành mười bốn tuổi muốn có một con ngựa màu vàng, trong dịp săn xuân Liêu Vương nói, ai có nhiều con mồi nhất thì con ngựa này là của người đấy.
Chung Hành săn được nhiều nhất, nhưng Liêu Vương lại mắng hắn là con của tỳ nữ ở trước mặt bách quan Liêu Châu, không xứng cưỡi ngựa màu vàng, bảo hắn đừng nghĩ tới thứ không thuộc về mình, say rượu thì cắt luôn đầu ngựa ngay trước mặt Chung Hành.”
Chung Hành nhếch môi cười, “Đáng tiếc thật, con ngựa đó rất đẹp, da lông rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang như vàng chảy, mồ hôi có màu đỏ nhạt.”
Ngựa quý ngàn vàng khó cầu, chỉ vì lão Liêu Vương nhìn ra Chung Hành cương quyết bướng bỉnh, vì cảnh cáo Chung Hành đừng nên ngấp nghé vương vị mà nhẫn tâm giết nó.
Vân Trạch nói, “Ngựa con xinh đẹp như vậy, buổi tối về phòng hẳn Nhiếp chính vương sẽ lén khóc huhu.”
Nếu Vân Trạch gặp chuyện này, tám phần sẽ tức thành bệnh, thậm chí khó chịu muốn chết.
Chung Hành hôn lên má Vân Trạch một cái: “Chú ấy chỉ ghi nhớ việc này chứ không hề khóc.”
Vân Trạch cọ cọ mặt Chung Hành: “Đa tạ Quận vương an ủi, hiện tại ta đã hiểu rồi, ta không nên gặp chút chuyện nhỏ liền mất mát.”
Chung Hành rũ mắt nhìn Vân Trạch.
Vân Trạch luôn xuyên tạc ý tứ của hắn.
Chung Hành muốn nói cho Vân Trạch biết, những người từng đối nghịch với hắn đều đã chết, ngoại trừ lão Liêu Vương là chết bình thường, những người khác đều trở thành vong hồn dưới đao của Chung Hành.
Nếu tâm địa Vân Trạch tàn nhẫn, Chung Hành cũng có thể cho cậu hưởng thụ cảm giác sung sướng này.
Chung Hành nói, “Vừa rồi có phải đang lén lút khóc không?”
Vân Trạch phủ nhận: “Không có, ta chưa bao giờ khóc, ta không phải là người mau nước mắt.”
Chung Hành chống lên trán Vân Trạch: “Không có thật ư?”
Vân Trạch gật đầu: “Không hề.”
“Sau này cũng không khóc?”
Vân Trạch “Ừ” một tiếng: “Quận vương, ta rất kiên cường.”
Chung Hành sờ chỗ ngực cậu: “Vậy bây giờ em còn khó chịu không?”
“Còn một chút xíu.” Vân Trạch càng nghĩ càng cảm thấy tiếc hận, “Ta chưa từng thấy ngựa con vàng rực rỡ, tâm địa lão Liêu Vương tàn nhẫn quá.
Lúc ấy Nhiếp chính vương mới mười bốn tuổi, tận mắt nhìn vật yêu thương bị giết, ta đoán hắn sẽ lén khóc mấy ngày liền.”
Từ nhỏ đến giờ Chung Hành chưa từng khóc, thuở nhỏ đã lạnh tình lạnh tính.
Con ngựa kia chẳng phải là vật yêu thích gì, hoàn cảnh Chung Hành sống hiểm ác hơn phủ An Lạc hầu gấp vạn lần, từ nhỏ hắn đã biết quyền lực có thể mang đến hết thảy, tuy rằng ngựa vàng thưa thớt, nhưng không phải độc nhất vô nhị.
Vì vậy nó bị giết cũng không sao.
Dù gì bị phá hủy cũng không chỉ có mỗi chuyện này, hắn đã sớm vặn vẹo, vẫn có thể lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra.
Ngược lại vì hãn huyết bảo mã bị giết nên lão Liêu Vương đau lòng một thời gian dài.
Độc nhất vô nhị chỉ có Vân Trạch, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào đơn thuần, như bánh ngọt trắng tuyết được phủ mật ong, bề ngoài đẹp mắt nhân bên trong ngon miệng, làm người ta thương yêu thậm chí sinh lòng sung sướng.
Mưa xuân tí tách chậm rãi ngừng lại, tiếng gió cũng nhỏ dần, Vân Trạch mở cửa sổ ra, cậu hít một hơi làn không khí sau cơn mưa.
Bất kể thế nào, cuộc sống áp lực cẩn thận mọi nơi ở phủ An Lạc hầu đã qua rồi.
Cậu sẽ nhìn về phía trước, từ từ quên đi tất cả mọi thứ trong quá khứ.
“Có hơi lạnh.” Vân Trạch nằm xuống đắp chăn lên người mình và Chung Hành, “Tối nay ăn canh măng chân giò hun khói và thịt viên bát bảo.”
Chung Hành vuốt tóc cậu: “Được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...