Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa


Mạnh Bưu có ý muốn thăm dò Chung Hành thật hư ra sao.
Minh Đô truyền tai quá nhiều lời đồn, trong đó cũng có một phần là bịa chuyện.
Ví dụ như tướng mạo của Chung Hành xấu như quỷ… Mặc dù Mạnh Bưu biết thẩm mỹ ở bộ tộc của gã không giống với thẩm mỹ ở kinh thành, gã ta cũng tò mò tìm đến nơi để xem tận mắt, nhưng mà vóc người cao gầy cùng ngũ quan sắc sảo này của Chung Hành kết hợp lại với nhau cũng không thể nào cho là xấu chứ.
Còn nữa, cái gì mà mỗi ngày Chung Hành đều phải uống máu, ăn thịt người, phòng ngủ được xây bằng vàng, phi tần của Hoàng đế phải phục vụ Chung Hành trước mới được cho tiến cung,…
Có nhiều lời đồn còn quá đáng đến mức một người ngoài như Mạnh Bưu cũng nghe không lọt lỗ tai nữa.
Rốt cuộc Nhiếp chính vương Chung Hành là một con hồ ly đa mưu túc trí hay là một tên ác quỷ xa hoa phóng túng đây? Mạnh Bưu muốn tự mình nhận định điều này.
Tối qua có hai tên quyền thần đã phái cao thủ trong phủ gửi mật thư đến cho Mạnh Bưu, trong thư nói chúng muốn hợp tác với gã ta.

Nếu như Mạnh Bưu hợp lực với chúng thủ tiêu Chung Hành, bọn chúng sẽ sẵn sàng giao nộp biên cương Tây Nam cho gã ta bằng cả hai tay.
Tuy rằng bề ngoài Mạnh Bưu trông thô kệch vậy thôi nhưng gã là người làm việc rất cẩn trọng, hiện tại không muốn đồng ý với yêu cầu của bọn chúng một cách tùy tiện như vậy.
Sáng sớm nay bọn chúng lại gửi tới một bức tranh, trên đó vẽ một cô gái có dung mạo rất kiều mị, khoác trên mình bộ quần áo sang trọng, cả người cô nàng tỏa ra một khí chất vô cùng đoan trang, e lệ.

Bọn chúng bảo đây là công chúa Nguyên Tương – tỷ tỷ của đương kim Thiên tử.

Nếu như Mạnh Bưu hợp mưu với bọn chúng, Hoàng đế sẽ gả công chúa Nguyên Tương cho gã, bộ tộc Nhạc Diễm và hoàng thất sẽ được kết tình hữu nghị lâu dài.
Mạnh Bưu thích mỹ nhân, đúng như vậy, nhưng dù cho mỹ nhân có xinh đẹp hơn bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể làm đầu óc của gã mê muội được.
Lần này Mạnh Bưu đến Khế Triều là để thăm dò triều đình thực hư ra sao, mấy năm trời dẫn quân đánh chiếm nơi này, gã ta không thể nào vì một người công chúa mà biến mình thành cái đao giết người trong tay Hoàng đế được.
Chờ một ngày nào đó gã chiếm được Trung Nguyên rồi, muốn kiểu mỹ nhân như thế nào mà chả có, cho dù có bá đạo chiếm lấy mẹ ruột của Hoàng đế thì cũng chẳng có ai dám nói gì, việc gì phải vì một miếng thịt trước mắt mà bỏ cả một đàn dê béo cơ chứ.
Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Mạnh Bưu hiểu rằng vị Nhiếp chính vương này không hề tôn trọng mình.
Trong lòng Mạnh Bưu thấy không được vui cho lắm, nhưng vì trong phủ Nhiếp chính vương có rất nhiều thị vệ, mỗi người đều được trang bị binh khí, nên gã ta không dám giở thói ngang ngược ở đây.
Bình thường Phủ vương gia sẽ không có nhiều gia binh đến vậy, Mạnh Bưu đoán rằng, hoặc là Chung Hành chỉ đơn giản muốn luyện gia binh, hoặc có quá nhiều người muốn đột nhập vào đây để ám sát hắn.
Chung Hành sai Hứa Kính chuẩn bị một ít lễ mọn cho Vân Trạch mang theo.
Phủ Phụ quốc công không phải dạng tầm thường, mặc dù quyền thế của Phụ quốc công ở Minh Đô kém hơn An Lạc hầu nhưng thế lực của ông ta ở Vân Châu lại không hề nhỏ.
Vương Hàn Tùng là một người thức thời, trước đây chưa từng chủ động liên lạc với Chung Hành, lần này lại đặc biệt viết thư tạ tội cho Chung Hành, dâng tặng rất nhiều đặc sản Vân Châu đến phủ Nhiếp chính vương.
Chiến loạn ở Vĩ Châu đang ngày càng căng thẳng, Vân Châu cần phải cung cấp một số lượng lớn lương thực.

Hiện giờ Phụ quốc công đã nằm trong tay của Chung Hành, Vương Hàn Tùng cũng không dám chối đẩy chuyện này.
Chung Hành muốn con trai trưởng của Vương Hàn Tùng, chuyện này thực sự hơi khó chấp nhận.

Chung Hành đã dùng cách liên hôn để duy trì mối quan hệ, hoặc là gả Quận chúa của Liêu Châu cho Vương Hi Hách, hoặc là để cho một quan viên chưa lập gia đình dưới trướng cưới con gái của Vương Hàn Tùng.
Vấn đề này cần phải cân nhắc cho thật kỹ.

Xe ngựa đã dừng trước phủ Phụ Quốc Công, Vân Trạch từ trong xe bước xuống, thị vệ bưng lễ vật trên tay đi theo sau.
Người gác cổng đi vào truyền tin, một lát sau,Vương Hi Hách đi ra từ trong phủ.
Vương Hi Hách xoa xoa lông mày hỏi: “Dạo này em đi đâu vậy? Cha của em cứ giấu giấu diếm diếm, không chịu nói cho bọn ta biết, ông nội còn nghi ngờ em bị bệnh nặng nữa đấy.”
Vân Trạch đáp: “Khoảng thời gian trước cơ thể em bị thương nên phải nghỉ ngơi điều trị.

Bà ngoại khỏi bệnh chưa ạ?”
“Bà nội khỏi bệnh lâu rồi, bà ấy cứ đòi gọi em về nhà ở chơi vài ngày suốt.” Vương Hi Hách dẫn Vân Trạch vào trong: “Ông nội vừa đi ra ngoài, nếu như em thấy ông quay về thì nhớ phải thưa dạ cho cẩn thận vào, ông còn đang khó chịu với em đấy.”
Vân Trạch không hiểu cho lắm: “Cái gì?”
Vương Hi Hách không nhịn được bật cười: “Bản thân đã làm chuyện gì em còn không biết sao? Lại còn dám che mắt ông nội, ngay cả anh cũng chưa dám làm chuyện đó nữa là.”
Vân Trạch vốn không thích nói dối hay lừa gạt ai, cậu trầm tư một hồi lâu rồi hỏi lại: “Em đã làm chuyện gì?”
“Lần trước em nói mình đính hôn rồi.” Vương Hi Hách đáp: “Gần đây ông nội đã thăm hỏi gần như là toàn bộ các hộ nhà ở Minh Đô, bọn họ đều nói con gái trong nhà không ai quen em hết.

Chẳng lẽ em kết hôn với tiểu thư ở vùng khác à? Nhưng bọn ta cũng đi nghe ngóng thử rồi, em không hề rời Minh Đô nửa bước mà.”
Hiện giờ Vân Trạch không biết nên nói cái gì cho phải.
Ông ngoại mình cũng “nhiều chuyện” ghê thật, việc nhỏ thế mà lại đi hỏi cả Minh Đô luôn.
Vương Hi Hách vỗ vỗ vai Vân Trạch: “Bây giờ ông ấy còn nghi vấn em kết hôn với con gái của một hộ dân nhỏ bé nào đó luôn kìa.

Em họ à, có thể nói cho anh biết mẫu người mà em thích được không?”
Tuy rằng ngoài mặt Vương Hi Hách trưng ra vẻ không nhiều chuyện gì hết nhưng quả thật y thấy rất tò mò em trai thần tiên này của mình thích một cô gái như thế nào.
Tuy hai anh em họ gặp mặt nhau không nhiều, nhưng tính cách của Vân Trạch rất tốt, đã thế tướng mạo lại còn xinh đẹp, nên Vương Hi Hách cũng đã hoàn toàn tiếp nhận Vân Trạch từ lâu rồi.
Thân thiết nhưng không thể cái gì cũng kể hết được.

Mặc dù Vân Trạch biết Vương gia đối xử với mình rất tốt, nhưng trước khi ván đã đóng thuyền, cậu không định tiết lộ quá nhiều.
“Hiện giờ em không thể nói được, đợi đến lúc thích hợp em sẽ giải thích với anh họ và ông ngoại.”
“Cảnh ngộ của em ở Vân gia, mọi người đều biết hết rồi.” Vương Hi Hách nói: “Ông nội đã đến gặp mặt Vân Mục Thanh, ông ta nói rằng cả nhà rất thẹn với Vương gia, sau đó kể tất cả mọi chuyện cho ông nội, ông nội nghe xong rất giận cha của em.

Mấy ngày qua ông cảm thấy rất áy náy và có lỗi với cô, khi trước không cho người hỏi thăm tình huống của em.”
Vương Hi Hách vốn được nuông chiều từ bé đến lớn, mặc dù sau khi mẹ ruột mất đã nếm trải chút đau khổ, nhưng cũng không khổ đến mức như Vân Trạch.
Suy cho cùng y vẫn là con trai trưởng của Hầu phủ.
Nhưng không ngờ được An Lạc hầu lại tàn nhẫn đến như vậy, mặc con trai thứ cưỡi đầu cưỡi cổ con trai trưởng, chẳng những không cho Vân Trạch được cuộc sống mà cậu đáng có, lão còn làm mặt mũi của cậu mất hết sạch sẽ.
Đường đường là cháu trai của Hầu phủ nhưng lại có một cuộc sống vô cùng cơ cực.
Vân Trạch không cho rằng Vương gia phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, từ đầu đến cuối, kẻ cạn tình bạc nghĩa đều là An Lạc hầu mà.

Ở thời đại của Vân Trạch, cha mẹ còn khó nắm bắt được tình hình khi con gái gả chồng xa, càng huống chi ở cổ đại núi sông cách trở, liên lạc bất tiện, Phụ quốc công có thể thăm hỏi bao nhiêu lần?
Vân Trạch nói: “Anh họ nhớ khuyên ông ngoại đừng tức giận vì chuyện này kẻo hại sức khỏe nha.”
“Ông nội sẽ dâng tấu thỉnh vị trí Thế tử cho em.” Vương Hi Hách nói: “Em mới là con trai trưởng của Hầu phủ, vị trí này không thể để kẻ tiểu nhân như Vân Dương hưởng lợi được.

Hơn nữa, ông nội cũng rất cố chấp và ngang ngược ông chắc chắn sẽ “nhúng tay” vào hôn sự của em, con gái của hộ dân nhỏ cũng chẳng sao, chỉ cần thế gia trong sạch thì ông nội sẽ không gây khó dễ gì đâu.

Anh chỉ lo rằng nếu người ta xuất thân phong trần, ông nội sẽ không đồng ý cho hai người lấy nhau.”
Vân Trạch bất đắc dĩ cười một tiếng: “Anh họ, mọi người nghĩ nhiều rồi.”
Vương Hi Hách có nói bóng nói gió cỡ nào cũng không hỏi ra được thông tin gì.
Trước giờ Vương Hi Hách chỉ cảm thấy Vân Trạch là một người rất đơn thuần và nhiệt tình, bây giờ y mới phát hiện đứa em họ này của mình ngoài mặt thì ôn hòa vô hại, nhưng thực tế lại rất khó mở lòng, hơn nữa rốt cuộc là đối phương đang nghĩ gì cũng rất khó đoán được.

Khách sáo với Vân Trạch cậu cũng sẽ khách sáo lại, lạnh nhạt với Vân Trạch cậu cũng sẽ lạnh nhạt lại y như vậy.
Vương Hi Hách nghĩ rằng, có thể sống sót trong chốn Hầu phủ hiểm ác, mặc dù Vân Trạch không phải nhân vật quyền lực gì, nhưng cũng chẳng phải là người ngu ngốc.
Y vừa đi bên cạnh Vân Trạch vừa nghĩ thầm trong bụng, chỉ cảm thấy Vân Trạch giống như một viên ngọc quý được mài giũa rất tỉ mỉ.
Tất cả những khuyết điểm xấu xí đã bị mài đi sạch sẽ, để lộ ra phần ngọc óng ánh và rực rỡ ở bên trong.

Nhìn thì có vẻ rất hiền hòa, nhưng thực tế lại có cảm giác lạnh lẽo.
Vân Trạch không muốn bị ông ngoại chất vấn cho nên thăm bà ngoại chưa bao lâu đã cáo từ ra về.
Trên đường tình cờ gặp được Vân Lương, hai người cùng vào tửu lâu gọi một bình trà, hỏi thăm một chút tình hình Vân gia dạo này ra sao.
Khoảng thời gian này Vân Trạch chưa về nhà lần nào, bên ngoài xảy ra chuyện gì cậu cũng không hề hay biết.
Vân Lương và Vân Trạch cũng không thân thiết lắm, bởi vì có quan hệ huyết thống nên hai người mới trò chuyện vài câu cho qua.
“Người của Vương gia có “ghé thăm” nhà em vài lần.” Vân Lương hỏi: “Có vài lời đồn rằng bác trai đắc tội với trưởng công chúa Hoài Thục, nên em đã bị Kinh Triệu Doãn bắt đi, chuyện này là thật hay giả?”
“Là thật.” Vân Trạch cũng không để bụng chuyện này: “Bây giờ được thả ra rồi.”
Vân Lương lại hỏi: “Lúc trước trong cung hay tổ chức yến tiệc, mọi người truyền miệng nhau Nhiếp chính vương rất thích giết người bên gối, cứ cách vài ngày lại giết một thị thiếp, em nghe chuyện này bao giờ chưa?”
Vân Trạch chưa từng nghe kể mấy chuyện kinh khủng này, cậu lắc đầu.
“Cho nên dạo này quan viên nào cũng hối hả gả con gái trong nhà cho người ta hết, chỉ sợ lỡ một ngày nào đó con gái mình bị Nhiếp chính vương nhìn trúng, sẽ trở thành vong hồn chết dưới đao của hắn.” Vân Lương bàn chuyện rôm rả: “Em họ này, giờ em vẫn chưa cưới xin gì hết, có thể nhân cơ hội này bảo bác trai giúp em đến nhà người ta hỏi cưới…”
Vân Trạch đột nhiên nghe thấy một đoạn ngôn ngữ kỳ lạ ở phía dưới, cậu tò mò mở cửa sổ ra nhìn xuống lầu.
Dưới đó có một nhóm đàn ông người mặc da thú, tóc tai bù xù, Vân Lương cũng nhìn thử một chút rồi nói: “Đây là người được Nhạc vương dẫn tới, gã ta đến Minh Đô để chầu thiên tử, còn mang theo hai con voi nữa, em từng thấy voi bao giờ chưa? Con vật này trông lạ lắm, cái mũi dài như cánh tay của ta vậy, lỗ tai cũng to hơn mặt của ta rất nhiều.”
Trang phục và ngôn ngữ của bộ tộc Nhạc Diễm không giống với Minh Đô, rất nhiều người dân đều đang tụ tập ở hai bên đường nhìn trộm bọn họ.

Nhạc vương vừa mới quay về từ chỗ của Nhiếp chính vương, hiện tại tâm trạng của gã đang rất tốt, bởi vì Chung Hành mời gã ngày mai đến thao trường xem duyệt binh.

Gã ngước mắt lên, đột nhiên phát hiện cạnh cửa sổ của tửu lâu phía đối diện có một người đang nhìn gã, bước chân của Nhạc vương từ từ dừng lại.
Gã ta tới Minh Đô đã gặp qua rất nhiều người, bất kể nam hay nữ cũng đều đẹp hơn người ở các nơi khác nhiều.

Công tử vương tôn ăn vận gấm vóc, khí chất thanh tao, so với thanh niên trong bộ tộc Nhạc Diễm lại càng gọn gàng, sạch sẽ hơn nhiều.
Nhưng mà trong lòng Mạnh Bưu vẫn luôn khinh bỉ những người này, xem thường những tên quý tộc trói gà không chặt.
Tên thanh niên đứng bên cửa sổ kia chắc cũng là công tử của nhà nào rồi.

Cài bạc buộc tóc đen, trên người khoác cẩm bào màu ngà voi, dung mạo trông vừa đa tình vừa lạnh lẽo, cằm khẽ nâng lên, mang chút lãnh ý.
Trên đường người đến người đi, đây là một trong những nơi phồn hoa nhất ở Minh Đô, Mạnh Bưu nhìn khuôn mặt tinh xảo của đối phương, nhất thời thất thần, cảm giác như ba hồn bảy vía của mình đã bị người ta lấy đi hết vậy.
Năm nay khí trời ấm áp sớm, trên đường phố bày bán đầy những cành hoa lê trắng như tuyết, cảnh hoa mỏng manh như tuyết tỏa ra mùi hương thơm ngát, nhưng có lẽ vẻ đẹp của hoa lê chỉ sánh được một hai phần với dung nhan của người kia.

Bỗng có một người bán hàng rong đeo trên vai một giỏ hoa vô tình va nhẹ vào người Mạnh Bưu, lúc này gã ta mới định thần lại, cửa sổ đằng xa đã đóng lại, không còn thấy được bóng dáng người kia nữa.
Mạnh Bưu nghi ngờ lúc nãy mình bị hoa mắt, gã ta đưa tay lên dụi dụi mắt, tùy tùng phía sau nói với gã: “Mau đi thôi đại vương, bọn người đáng ghét kia đang soi mói chúng ta kìa.”
Trong bộ tộc của Mạnh Bưu có rất nhiều truyền thuyết, trong đó có truyền thuyết kể về thú vật, thậm chí là hoa cỏ, cây cối hóa thành hình người, gã ta rất tin vào những câu chuyện này.
Vân Trạch cảm thấy những người kia rất kỳ quái: “Vừa mặc da thú lại vừa để lộ cánh tay ra, không biết đang nóng hay đang lạnh nữa.”
“Trên mặt đại vương của bọn họ có hình xăm nữa kìa, ở Khế Triều chỉ có phạm nhân mới bị xăm lên mặt thôi.” Vân Lương nói: “Quả nhiên là người man rợ, thậm chí chân còn không đi giày.”
Sau khi về nhà, Vân Trạch tắm rửa thay quần áo, vì tóc mới gội còn ướt nên cậu ngồi xuống bên cạnh huân lung, trên tay cầm một đĩa bánh quế hoa, vừa ăn vừa chờ cho tóc khô.
Tương quế hoa do đầu bếp trong phủ làm ra rất thơm, điểm tâm nào cho thêm nó vào cũng ngon miệng.
Vân Trạch bất tri bất giác ăn không biết bao nhiêu cái bánh, sau lưng có người đi lại gần cũng không hay biết.
Chung Hành và Mạnh Bưu uống rất nhiều rượu, lúc trưa ngủ được nửa canh giờ, bây giờ tỉnh giấc thấy có hơi nhức đầu, men say trong người vẫn chưa tiêu tan đi hết.
Vân Trạch bỗng ngửi thấy mùi rượu, vừa quay đầu lại liền thấy Chung Hành đã ngồi ngay bên cạnh mình.
Cậu cầm một miếng bánh ngọt đưa cho Chung Hành: “Quận vương đã uống rượu à?”
Chung Hành gật đầu: “Chỉ uống có một vò.”
Vân Trạch vừa uống ba ly đã say, không ngờ tửu lượng của Chung Hành lại tốt đến vậy.
Chung Hành vốn không định uống rượu đâu, nhưng khi tiếp đãi kẻ như Mạnh Bưu, hắn muốn thử xem có thể chuốc say rồi moi lời từ gã hay không.
Vân Trạch thấy hắn không ăn bánh ngọt nên bảo Thu Hâm mang nước mật ong đến.
Chung Hành uống say cũng không thể hiện ra, sắc mặt vẫn như thường, hắn bưng lên uống một hớp, vị ngọt lập tức tan ra cả khoang miệng.
Vân Trạch nói: “Trên đường về ta có thấy Nhạc Vương.”
Chung Hành hỏi lại: “Ngươi thấy gã ta ra sao?”
“Đại khái là cùng một loại người với Nhiếp chính vương.” Vân Trạch nói y như thật: “Gã ta rất giống với Nhiếp chính vương mà ta tưởng tượng.”
Chung Hành nhắm hai mắt lại: “Vân Trạch, ta thấy hơi nhức đầu.”
Vân Trạch biết hắn đã uống rất nhiều rượu, cậu lau sạch ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho Chung Hành: “Quận vương, huynh lên giường nghỉ ngơi một lát đi.”
Chung Hành “ừ” một tiếng.
Vân Trạch đỡ Chung Hành đi đến bên giường, cậu kéo hết màn giường bốn phía lên, sau đó đắp chăn ngay ngắn cho Chung Hành.
Vân Trạch nhớ tới ly nước mật ong vẫn chưa uống hết.
Cậu bưng ly nước tới cạnh giường: “Quận vương, huynh còn muốn uống nước mật ong nữa không?”
Chung Hành không đáp lại.

Vân Trạch đoán rằng đối phương đã ngủ rồi, cậu nâng ly trà lên nhấp một hớp, rất ngọt.
Bỗng cổ tay Vân Trạch bị nắm lấy, nước bị đổ hết lên người cậu, nước dính trên cằm lăn xuống chiếc cổ trắng nõn, ly sứ trắng rơi xuống tấm thảm dày không hề phát ra tiếng động nào.
Chung Hành nói khàn khàn: “Gọi tên của ta.”
Vân Trạch theo bản năng mở miệng: “Chung…”
Còn chưa nói hết ra, ngón tay của Chung Hành đã chặn đi từ còn lại.
Vân Trạch định nhả ngón tay thon dài của Chung Hành ra nhưng hắn quá cường thế, Vân Trạch tránh không được, hơi thở ngọt mùi mật ong phút chốc tràn ngập cả không gian mờ tối bên trong màn.
Là mật hoa quế, hơi thở nồng nàn mùi thơm bao trùm lấy Vân Trạch.
Chung Hành biết mình không thể hôn Vân Trạch ở nơi có ánh sáng, nếu không hắn sẽ bị mê hoặc bởi gương mặt này của cậu.
Vân Trạch chầm chậm đón nhận, nếu đã không nhả ra được thì chỉ có thể cố gắng đừng cắn ngón tay Chung Hành bị thương thôi, cậu sẽ không so đo với một người đang say như Chung Hành đâu.

Lúc say rượu sẽ có chút khác thường, Vân Trạch không khoan dung cho kẻ say khác được nhưng lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Chung Hành.
Chung Hành nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu: “Xin lỗi, ta có hơi thất lễ, có lẽ lúc uống nhiều rượu suy nghĩ với hành động sẽ không giống với mọi khi.”
Vân Trạch đưa tay áo lên xoa mặt, sau khi lau khô nước dính trên môi, cậu mới bất lực nói: “Quận vương ngủ một lát đi, say rượu ngủ một giấc dậy là tỉnh thôi.”
Trong cổ họng cậu cảm thấy hơi khó chịu, nơi mềm mại như vậy rất dễ bị tổn thương.
“Ngươi không đồng ý với ta một chuyện, ta không thể ngủ ngon được.”
Vân Trạch đáp lời: “Được rồi, ta đồng ý với Quận vương.

Chuyện gì vậy?”
Ngón tay của Chung Hành gõ nhẹ lên người Vân Trạch, hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Nơi này của ngươi có một nốt ruồi màu đỏ, ta muốn hôn lên nó một cái.”
Vân Trạch nghe xong lập tức muốn nhảy từ trên giường xuống, nhưng mà động tác của cậu không nhanh bằng Chung Hành.
Cho dù Chung Hành đã say mèm thì Vân Trạch hành động cũng không nhanh bằng hắn, huống chi bây giờ hắn đã tỉnh rượu rồi.
Chung Hành đã bắt được cổ chân của Vân Trạch, nháy mắt kéo cậu lại sát bên mình.
Vân Trạch mới đi tắm cách đây không lâu, mái tóc vẫn có một phần chưa khô hẳn, da thịt trên người mềm mềm lạnh lạnh, quần áo cũng mặc chưa chỉnh tề, cậu lực bất tòng tâm chôn mặt xuống gối: “Quận vương chỉ được hôn một cái thôi đó.”
“Được.”
Chung Hành quả thật đã tuân thủ giao kèo, hứa chỉ hôn một cái thì chỉ hôn đúng một cái, mặc cho Vân Trạch rất ngọt, rất dễ khiến cho người ta nổi ý xấu.
Vốn tưởng rằng sau khi đạt được mục đích sẽ dập tắt được dục vọng, nhưng chẳng qua đây chỉ mới là mở đầu, được đằng chân thì sẽ lân đằng đầu, tựa như cảm giác “thèm ăn” không bao giờ được thỏa mãn vậy.
Chung Hành chỉnh trang lại quần áo cho Vân Trạch: “Mạo phạm rồi.”
Vân Trạch thắt chặt thắt lưng lại.
Chung Hành nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc này Vân Trạch bị hắn ôm chặt lại không buồn ngủ chút nào.
Sắc trời chưa tối lắm, Vân Trạch còn chưa được ăn bữa cơm tối cậu “thương nhớ không nguôi” nên ngủ chẳng yên giấc nổi.
Bữa tối có lẽ sẽ có đậu phụ Nhất Phẩm mà cậu thích ăn nhất, còn có cả trân châu viên, bắp cải cuốn thịt nữa.
Vân Trạch đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa gọi tên của Quận vương.
Cái tên đến trên môi rồi nhưng Vân Trạch lại không thốt lên được, thay đổi xưng hô đột ngột như vậy cậu thấy có chút không quen.
Vân Trạch nằm trong bóng tối mờ mờ ngắm Chung Hành một hồi lâu.
Chung quy thì gọi tên cũng chẳng quan trọng cho lắm, chỉ là một cách gọi khác thôi mà, xưng hô như thế nào cũng được, quan trọng là người ở trước mặt mình đây này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui