Lúc nào cũng nhìn thấy hai kẻ này thì ghét thật đấy, Vân Trạch vừa nghĩ tới hành động của hai tên này hận không thể đuổi bọn họ cút khỏi Vân phủ.
Vì vậy cho dù đọc sách viết chữ hay ăn cơm, Vân Trạch cũng phạt bọn chúng quỳ ở bên cạnh.
Dù mùa đông mặc rất dày, nhưng quỳ đến tận mấy canh giờ, đầu gối hai tên đó đã đau sắp chết rồi.
Hết cách, Chu Dũng đành khóc lóc kể lể với quản gia Quý Thuận, muốn ông ta cầu xin với lão gia.
Quý Thuận thử nói chuyện này cho An Lạc hầu, kết quả bị An Lạc hầu trách mắng: “Chuyện nhỏ như hạt vừng cũng nói với ta, quỳ mấy canh giờ thì có chết được đâu, nếu Vân Trạch đã phạt thì để chúng nó quỳ đi.”
Chỉ cần Vân Trạch không đuổi Chu Dũng và Quý Đức, cậu có chiên xào hai tên này thế nào An Lạc hầu cũng chẳng quan tâm.
Trong mắt An Lạc hầu hai kẻ này chỉ là phận tôi tớ mà thôi.
Tối Chu Dũng và Quý Đức về phòng, sau khi cởi quần áo ra, đầu gối của cả hai đã đỏ tấy.
Quý Đức nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng khốn Vân Trạch chờ đó, ta sẽ trả thù.”
Chu Dũng vừa bôi thuốc vừa nói: “Được rồi, nhiều lắm là mắng chửi cậu ta thôi, nếu ngươi làm gì thật thì lão gia sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Quý Đức cười lạnh: “Lão gia sẽ không tha cho ta? Ngươi quên còn phu nhân hả? Nếu cậu ta chết, hai người chúng ta chính là công thần của đại công tử đó, vinh hoa phú quý ngày sau có thể vụt khỏi tay được chắc? Đến lúc đó đừng nói một nha đầu Tuệ Nhi, cả bốn người các nàng cũng sẽ thuộc về ta.”
Lá gan của Chu Dũng không hề nhỏ, ngày thường thích đánh nhau sống chết nhưng gã có não hơn Quý Đức nhiều: “Quý Đức, ngươi đừng có làm bậy.
Gần đây lão gia coi trọng cậu ta vì cậu ta quen Thụy quận vương sát vách, lần đó ngươi cũng gặp Thụy quận vương mà? Vị Vương gia này chẳng phải người lương thiện gì đâu, chúng ta đừng nên đụng vào.”
“Dù tên Vương gia này có lợi đi nữa thì có thể nhúng tay vào nội trạch Vân Phủ không?” Quý Đức lạnh lùng nhìn Chu Dũng, “Đừng nói ngươi vừa ý Vân Trạch đó nhá? Đúng là trông cậu ta mềm mại thật, nhưng ngươi nên coi lại mình là hạng người gì đi, cậu ta có thèm nhìn đến không?”
Chu Dũng xì một tiếng khinh miệt: “Ta là hạng người gì? Ta là ông nội ngươi đấy! Cậu ta xem thường ta thì thôi, ngươi mà cũng xứng?”
Quý Đức nói, “Ngày mai ta sẽ đi gặp Thái phu nhân, Thái phu nhân luôn muốn hại cậu ta, để xem bà ta có biện pháp gì.
Ngươi chịu thì đi theo ta, còn không thì thôi.”
Đương Quy vốn định về phòng nghỉ ngơi, trước khi đẩy cửa thì nghe thấy hai tên này đang nói chuyện, nó muốn biết hai người bọn họ nói gì nên nghe thêm một lát, càng nghe sắc mặt Đương Quy càng hoảng hốt.
Nó quay lại phòng Vân Trạch, vốn định đánh thức Vân Trạch nói cho cậu biết chuyện này.
Nhưng Vân Trạch đang nhiễm phong hàn, đầu óc choáng váng suốt cả ngày, hiện giờ đang ngủ say, Đương Quy gọi hai tiếng nhưng cậu vẫn không thức.
Đương Quy hiểu rõ, cho dù đánh thức Vân Trạch cũng không có tác dụng gì.
Không thể phòng kẻ tiểu nhân được.
Bởi vì trong viện có thêm hai tên Chu Dũng và Quý Đức, đón năm mới cũng chẳng vui vẻ gì.
Đương Quy suy đi nghĩ lại, quyết định nói chuyện này cho Thụy quận vương, xem người nọ có thể thuyết phục An Lạc hầu đuổi hai gã sai vặt này không.
Đương Quy rất sợ Thụy quận vương, nó cảm thấy đối phương không hề lương thiện như Vân Trạch nghĩ.
Nhưng từ sau khi gặp Thụy quận vương, tình cảnh của Vân Trạch tốt hơn khi trước rất nhiều.
Chung Hành xử lý chính sự đến khuya, vốn định đi nghỉ ngơi, Hứa Kính báo với hắn Đương Quy đến.
Đã mấy ngày Chung Hành không gặp Vân Trạch, hắn vốn tưởng rằng Vân Trạch còn đang xấu hổ chuyện đó.
Bởi vì sắp qua năm mới nên công việc bề bộn, Chung Hành còn chưa có thời gian đi thăm Vân Trạch.
Sau khi Đương Quy kể hết nguyên nhân hậu quả, cuối cùng nói: “Quận vương, thân phận ngài tôn quý, lão gia nhà tôi sẽ nghe theo đề nghị của ngài.
Hai người này chính là hai con rắn độc, công tử đánh không xomg mà mắng cũng không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn nhỏ khiển trách họ, hiện giờ bọn họ muốn hại tính mạng công tử, tôi sợ công tử sơ sẩy sẽ bị bọn họ hại.
Ngài là bạn tốt nhất của công tử, hy vọng ngài ra tay giúp đỡ thêm một lần nữa.”
Ngón tay Chung Hành gõ lên mặt bàn: “Em ấy bị bệnh rất nặng?”
“Hôm trước có đến nhà chú của công tử chúc Tết, Vân đại nhân có cho công tử một phương thuốc, uống theo phương thuốc hai ngày, hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”
“Ngươi bảo em ấy ngày mai đến phủ ta, ta tự có đối sách.”
Đương Quy cảm kích trong lòng: “Đa tạ Quận vương.”
…
Mới sáng sớm Vân Trạch lại nghĩ ra một biện pháp hay dạy dỗ Chu Dũng và Quý Đức, ánh mắt cậu sáng lấp lánh: “Đương Quy, ta để hai người bọn họ đội chậu nước đứng bên ngoài thì sao nhỉ? Không được để chậu nước rơi xuống.
Ngươi gọi cả hai dậy đi.”
Đương Quy nói: “Công tử, qua năm mới rồi sao cậu không đến thăm phủ quận vương đi? Hôm nay là mùng ba tết, Quận vương không thấy cậu đến chúc tết sẽ buồn biết bao.”
Vân Trạch vừa nghĩ tới chuyện ngày đó liền xấu hổ.
Mấy ngày nay các nhà đều đang bận rộn đón năm mới, chắc hẳn chỗ Nhiếp chính vương và Thụy quận vương đông nghịt, một người không có thời gian xử lý thư của An Lạc hầu, một người không rảnh ở với Vân Trạch, cho nên Vân Trạch nghĩ một thời gian nữa sẽ qua đó.
“Hai tên đó bị ta tra tấn nhiều, nói không chừng sẽ chủ động muốn cha chuyển bọn họ đi.” Vân Trạch không tin hai tên này là kiểu thích bị ngược đãi, “Bọn họ đã sắp chịu không nổi rồi, rất nhanh sẽ muốn rời đi thôi.”
Đương Quy nói: “Quận vương răn dạy người trong phủ rất tốt, sao cậu không đi học hỏi Quận vương?”
Vân Trạch nghĩ, đúng vậy thật, thoạt nhìn Chung Hành rất tốt, nhưng người trong phủ đều rất sợ hắn, chưa bao giờ dám nói với hắn bất cứ lời bất kính nào.
Nói không chừng Chung Hành biết cách đuổi hai nô bộc ác này đi.
Vân Trạch nói, “Chuẩn bị một ít lễ vật, ngươi theo ta đến phủ quận vương.
Đừng nói với hai người kia, để bọn họ ngủ tiếp đi.”
Đương Quy thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Hứa Kính không có ở đây, Vân Trạch được Thu Hâm dẫn vào, Thu Hâm nói: “Qua năm mới tiểu công tử có như ý không? Trông khí sắc không bằng lúc trước, cũng đã lâu rồi không gặp mặt, chẳng lẽ cậu lại bị bệnh?”
Vân Trạch gật đầu: “Đa tạ Thu Hâm tỷ tỷ quan tâm, ta đã khỏe rồi.”
Thu Hâm nói: “Nô tỳ có thể xin công tử áp thắng tiền* không?”
Trước tết Vân Trạch đã nghĩ đến những thứ này, cậu bảo thợ thủ công đúc không ít tiền vàng, tặng cho Thu Hâm nhân dịp năm mới.
Thu Hâm che miệng cười khẽ: “Cảm ơn công tử.
Công tử chớ có quên đòi áp tháng tiền từ điện hạ đó nha, năm nào điện hạ cũng rất hào phóng, tặng cho chúng tôi rất nhiều thỏi vàng, tôi tớ trong phủ thích nhất là đến tết.”
Vân Trạch đi vào.
Chung Hành buông bút trong tay xuống: “Nếu ngươi đến chậm thêm một ngày nữa thì sẽ bị xa giá của Nhiếp chính vương đón đi từ phủ An Lạc hầu.”
Vân Trạch khó hiểu: “Vì sao?”
Chung Hành nói: “Mấy ngày rồi ngươi không đến phủ ta, Nhiếp chính vương nghi ngờ tình cảm của ta và ngươi, chú ấy nói nếu tình cảm ta và ngươi rạn nứt, không bằng để Vân Thường Viễn tặng ngươi cho hắn.”
Vân Trạch nói, “Ta cũng không phải vật phẩm, sao có thể tặng tới tặng lui được?”
Chung Hành như cười như không: “Ngươi nói những lời này cho chú nghe đi, hiện giờ chú ấy đang ở phủ Nhiếp Chính vương, ta dẫn ngươi đi.”
Vân Trạch: “…”
Không muốn đâu mà!!
Vân Trạch nói, “Ta cam đoan sau này ngày nào cũng tới đây.
Quận vương, qua năm mới rồi, huynh thấy ta có cao lên không?”
Chung Hành sờ đầu Vân Trạch: “Đã không thể cao được nữa rồi.”
Vân Trạch không tin: “Sau hai mươi ba tuổi mới ngừng phát triển chiều cao mà.”
Chung Hành cười khẽ: “Sao hôm nay lại qua đây?”
“Ta nhớ Quận vương đó.” Vân Trạch cực kỳ chờ mong, “Quận vương, nghe nói huynh phát áp thăng tiền cho mọi người trong phủ.”
Chung Hành đặt một túi gấm rất nhẹ vào lòng bàn tay Vân Trạch.
Vân Trạch tò mò mở ra, cậu cho rằng bên trong sẽ là lời chúc phúc của Chung Hành cộng thêm vàng thỏi.
Kết quả là một tờ ngân phiếu.
Sau khi Vân Trạch tới triều đại này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngân phiếu năm vạn lượng.
Vân Trạch nói, “Quận vương, ta không thể nhận thứ này được.”
Chung Hành nói: “Ngân phiếu năm vạn lượng này là cha ngươi tặng Nhiếp chính vương, sau khi Nhiếp chính vương biết chuyện của chúng ta, cố ý bảo ta trả lại ngươi.
Yên tâm nhận lấy đi, coi như của cải mẹ ngươi để lại cho ngươi.”
Ngân phiếu năm vạn lượng vốn là của An Lạc hầu hối lộ Dương Thống, Dương Thống không dám nhận, giao lại cho Chung Hành.
Đồ cưới của Vương phu nhân bị An Lạc hầu tiêu xài hoang phí có lẽ cũng nhiều như vậy, trả nó lại cho Vân Trạch là lẽ đương nhiên.
Vân Trạch cảm thấy cả đời này mình xài không hết nhiều bạc như vậy, ham muốn của cậu không lớn lắm, ngày nào cũng trôi qua yên bình hạnh phúc là được, nếu có đồ ăn ngon thì càng tốt.
Tuy Chung Hành giải thích là Vương phu nhân lưu lại, nhưng với Vân Trạch, chung quy vẫn là tiền tài từ trên trời rơi xuống.
Vân Trạch thường thấy một số người bệnh ở Minh Đô không mua nổi thuốc, không bằng ngày sau dùng nó xây một cửa hiệu thuốc, lúc kinh doanh cung cấp thuốc miễn phí cho một số người bệnh nghèo.
“Ngân phiếu là của cha ngươi,” Chung Hành lấy một khối ngọc bội đặt ở trong lòng bàn tay Vân Trạch, “Đây là của bổn vương.”
Bạch ngọc không tỳ vết, đặt vào tay ấm áp.
Vân Trạch đeo ngọc bội lên người.
Chung Hành nhéo má cậu một cái, hai ngày nay Vân Trạch vì bị bệnh mà gầy đi nhiều rồi.
Thu Hâm gõ cửa: “Nô tỳ vào đưa trà ạ.”
“Vào đi.”
Thu Hâm đi vào liền nhìn thấy Nhiếp chính vương đặt Vân Trạch ở trên giường cạnh cửa sổ, một tay ôm chặt eo Vân Trạch, tư thế cực kỳ mờ ám.
Nàng không dám nhìn nhiều, vội vàng đặt trà xuống rồi đi ra ngoài.
Vân Trạch không thở nổi, khuôn mặt tái nhợt của cậu có thêm chút máu, vì sức lực không lớn nên không thể đẩy đối phương ra khỏi người mình được.
Bàn tay Chung Hành du ngoạn trên eo Vân Trạch: “Lại xấu hổ nữa?”
Vân Trạch phủ nhận: “Không…”
Chung Hành không muốn buông Vân Trạch ra, eo Vân Trạch vốn đã mẫn cảm, bị Chung Hành chạm vào cả người mềm nhũn, vành tai cậu đã đỏ thấu: “Quận vương đừng trêu ta nữa mà.”
Chung Hành bịt mắt Vân Trạch, ánh mắt hắn dần tối lại: “Trêu rất vui.”
Vân Trạch không thể hiểu nổi trò đùa ác của Chung Hành, cậu cố gắng kéo băng bịt mắt ra, Chung Hành ngăn cản hai tay cậu: “Gần đây có người bắt nạt ngươi đúng không? Ngươi nói thì bổn vương sẽ buông ngươi ra.”
Vân Trạch đành phải kể lại chuyện của Chu Dũng và Quý Đức với Chung Hành, sau khi nói xong, Vân Trạch hỏi: “Quận vương, ta nên làm thế nào mới có thể để bọn họ chủ động rời đi đây, hoặc là để bọn họ không gây chuyện thị phi nữa?”
“Ác nhân tất có ác nhân trị.” Chung Hành cởi bỏ băng bịt mắt cho Vân trạch, “Bọn họ làm chuyện xấu nhiều sẽ có ngày gặp quả báo.”
“… Chẳng khác nào không nói.”
Vân Trạch mở mắt ra mới phát hiện vạt áo mình lỏng lẻo, quần áo cực kỳ lộn xộn, hơn nữa cổ áo bị kéo xuống tận phía dưới, cậu nói: “Bản lĩnh cởi vạt áo của quận vương giỏi thật.”
“Không làm như vậy sao người bên ngoài hiểu lầm quan hệ của chúng ta được.”
Chung Hành áp sát cổ Vân Trạch, đột nhiên cúi đầu cắn xuống, Vân Trạch đau đến nhíu mày, cậu muốn đẩy Chung Hành ra nhưng Chung Hành lại đổi chỗ cắn tiếp.
Một lúc lâu sau, Vân Trạch nhỏ giọng nói: “Người trong phủ ngươi thật sự sẽ chú ý đến cổ ta hả? Ta e rằng không có tác dụng lắm đâu.”
Chung Hành ấn vào vết đỏ trên cổ Vân Trạch: “Có lẽ sẽ chú ý tới.”
Vân Trạch nói, “Ta sợ đau, lần sau để ta cắn ngươi cho.”
“Không xấu hổ nữa?”
Vân Trạch: “…”
Cậu sẽ cố gắng thử.
Vân Trạch nghỉ ngơi ở chỗ Chung Hành một lát, càm ràm hai gã sai vặt dâm tặc mới tới, bất tri bất giác đã qua mấy canh giờ.
Chạng vạng Vân Trạch mới trở về phủ An Lạc Hầu.
Không khéo là, Vân Trạch vừa mới muốn vào cửa vừa vặn đụng phải Vân Dương muốn ra ngoài.
Ánh mắt của gã dừng trên cổ Vân Trạch, bởi vì da thịt Vân Trạch mỏng manh, bất kỳ dấu vết nào rơi lên trên đều hiện rất rõ.
Vân Dương trà trộn vào nơi phong nguyệt nhiều năm, đương nhiên có thể nhìn ra vết đỏ trên cổ Vân Trạch ở đâu ra.
Vân Dương châm chọc nói: “Em và loại người như Thụy quận vương có quan hệ thế này, không sợ bị bệnh hoa liễu à?”
Vân Trạch: “… Anh cả đi tìm gương soi đi rồi nói tiếp.”
Vân Dương cười lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi.
(**) Trước đây, “hoa liễu” là từ được dùng để chỉ các bệnh lây qua đường tình dục, bao gồm lậu, giang mai (tiêm la), hạ cam….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...