Xú nam nhân!
Đột nhiên có một đôi tay có lực từ phía sau ôm nàng vào trong ngực,không để ý nàng liều mạng giãy dụa.
“Không nên đụng ta,dù sao ta ngốc,huyng không thích, ta không cần .” Nàng khẩu thị tâm phi nói.
Lôi Hào xoay người nàng lại để nàng đối mặt với hắn,đặt môi lên trán nàng, thâm tình nói: “Đồ ngốc,ta làm sao ghét bỏ nàng?”
“Nhưng huynh nói. . . . . .”
“Ta sợ nàng không quan tâm ta.” Hắn dịu dàng nhìn khóe mắt còn đọng giọt nước mắt,cực kỳ đau lòng lau nước mắt cho nàng.
“Nào có,oan ta!”
Vào lúc này,nàng rốt cục hiểu mình yêu hắn nhiều thế,yêu đến không thể kiềm chế chính mình.
Lôi Hào dùng sức ôm lấy nàng,ngửi mùi thơm ngát mê người trên người nàng , “Ta yêu nàng,khi ấy nhìn nàng giận giữ đứng trước mặt ta,ta liền thích nàng,có nhớ nàng quăng ta một bạt tai không,ta lúc ấy càng không cách nào quên nàng ta tự nói với mình,nhất định phải có được nàng,cho dù không từ thủ đoạn nào.”
“Huynh có chứng thích ngược đãi cuồng?” Nàng liếc xéo nhìn hắn hỏi.
“Không có, đổi lại những người khác dám đánh ta, ta sẽ ăn miếng trả miếng hoàn lại hết.” Hắn lớn tiếng nói.
Nam nhân này thật độc ác!Hoắc Tiểu Ngọc đẩy hắn ra,không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng hắn dùng sức kéo nàng về lại ngực,lần này nói gì hắn cũng không dễ dàng buông tay.
“Đi kỹ viện ta có tìm nữ nhân,bất quá ta phát hiện ta không thể,bởi vì trong đầu ta chỉ toàn hình ảnh của nàng,nàng làm ta mất thể diện.”
Hoắc Tiểu Ngọc không tin,dùng cặp mắt to vô tội nhìn chằm chằm hắn.
“Ta bị một cái tát của nàng đuổi đi ba hồn bảy vía trong người,trong lòng tất cả chỉ có nàng,nên nàng xem người nào thảm hơn?”
“Cái gì? Yêu ta rất thảm sao?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn không vui nói: “Người nam nhân nào yêu ta,hắn phải tu phúc ở kiếp trước mới được ý.”
“Hình như ai đó hôn cũng không biết.”
“Ai nói ? Ta làm được.”
“Ai nói ?”
“Ta nói .”
“Ta không tin”
“Vậy thì thử một chút.”
Nàng đẩy hắn ngã trên mặt đất,khóe miệng lộ ra nụ cười quyến rũ, “Nếu như ta hôm nay không làm huynh nói ta hôn giỏi,ta sẽ không lấy họ Hoắc.”
Lời nói vừa dứt,môi của nàng liền đặt lên môi hắn .
Vừa bắt đầu là nàng chủ động,nhưng chẳng biết lúc nào quyền chủ động đổi thành hắn chọn lựa thế công,nàng thì bị động tiếp nhận.
Hoắc Tiểu Ngọc thở hổn hển cảm giác được bàn tay to của hắn không an phận chuyển động trên cơ thể mình,trong cặp mắt đen lóe lên dục hỏa nóng bỏng làm người ta không dám nhìn gần,nàng không khỏi đỏ mặt tim đập.
“Chờ một chút,ta chỉ nói hôn thôi. . . . . .” Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng,bật ra thở dài nhẹ nhàng
“Nhưng kỹ thuật nàng rất kém.”
Môi của hắn đã đi tới trước ngực nàng,cách y phục nhẹ gặm tiểu đầu vú nhạy cảm.
“Vô lại.” Nàng mắc cở đỏ mặt,khẽ mắng một tiếng,nhưng nàng không có phản kháng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Ta biết nàng thích ta vô lại.”Lôi Hào nói nhỏ bên tai nàng,còn tay kia kéo ra quần nàng,bàn tay to sờ lên phần đùi non mịn. . . . .
“Không. . . . . . là nơi này sao . . . . .”
“Trong lao,ta biết.”
“Biết huynh còn. . . . . .”
Hắn dùng dùng nụ hôn ngăn kháng nghị trong miệng nàng,ngón tay thon dài rút đi quần lót của nàng,tìm đến cánh hoa ẩm ướt,dịu dàng vuốt ve.
“Lôi. . . . . . Không thể.”
Nàng ngăn cản một chút tác dụng cũng không có,ngược lại càng thêm kích dục hỏa trong người hắn.
“Không sao,ta có cách.”
Lôi Hào nhanh chóng kéo quần nàng xuống,sau đó ôm nàng đến trước người,muốn nàng giạng chân trên người hắn,đem cứng rắng của mình chậm rãi chen chúc vào trong khe hẹp của nàng,vạt áo nhất thời trở thành nơi che dấu tốt nhất.
“Thật xấu.” Nàng nũng nịu một tiếng,không dám di động thân thể,rất sợ động sẽ chịu không được.
“Tiểu Ngọc, ta yêu nàng”
“Huynh. . . . . . A!”
Hắn đột nhiên đâm vào làm nàng thét lên một tiếng,cánh tay ngọc vô lực ôm chặt cổ hắn,phóng đãng đong đưa thân thể,hợp với hắn chạy nước rút.
Khi Hoắc Tiểu Ngọc cùng Lôi Hào một mảnh lửa nóng,một gã cai ngục cũng đang đi tới đại lao.
“Vị đại ca này, xin dừng bước.”
Tên cai ngục nghe tiếng quay đầu lại,nhìn thấy một người nam tử trung niên mặc hoa phục,vừa nhìn cũng biết rất có tiền đưa theo người hầu vội vàng đã chạy tới.
“Có chuyện gì sao?”
“Có phải các người bắt nữ tử gọi Hoắc Tiểu Ngọc ? Ta là phụ thân con bé,ta muốn muốn đưa nó ra ngoài.”
“Không được,nàng bị tình nghi giết người,trước khi đại nhân tra hỏi nàng không thể rời khỏi đại lao.”
“Nhưng người nọ chưa chết,ta chỉ muốn xem con gái của ta có sao không,để ta có thể yên tâm.”
Giang Hảo thật muốn phun máu,bị chút ít nội thương,như thế mà thôi,không chết được.Rồi nói tiếp,bỗng nhiên có một nhóm người đưa một số ngân lượng cho hắn chữa thương,Giang Hảo đương nhiên đồng ý không kiện Hoắc Tiểu Ngọc vô cớ đả thương người.
Có tiền chuyện gì cũng dễ làm.
“Nói vậy không sai, nhưng. . . . . .”
“Ta biết, A Nhân.” Bỗng nhiên một nhóm người hầu chớp mắt đi tới.
Tên người hầu kia lập tức đi lên trước,mở ra hộp nhỏ trên tay,sau đó nhanh chóng khép lại.
Ngục tốt cười cười, “Nữ nhi của lão gia thật đáng giá ‘ ngàn lượng ’ a!”
“Đúng vậy, Đúng vậy .”
“Tốt,ta sẽ để ông thấy mặt.”
“Cám ơn, cám ơn.”
Đang lúc này,Huyện thái gia mang theo một gã mặc hoa phục giống như trước người,thoạt nhìn cũng là nhà có tiền đi đến.
“Ai nha! Đây không phải là thông gia sao?” Lôi Hữu Tiền vừa thấy được đám người đó,lập tức nhếch môi giọng nói thân thiện.
“Lôi huynh.” Lão Hoắc thật rất cao hứng
“Đúng rồi,ông tại sao ở chỗ này?” Lôi Hữu Tiễn tò mò hỏi.
Hoắc Nhất Hành bất đắc dĩ lắc đầu, “Haizz,không phải vì nữ nhi bảo bối của ta sao.”
“Con bé cũng đã mười tám ,con ta cũng nên cưới tiểu Ngọc vào cửa .”
“Xấu hổ thật,nó không học theo gương tốt,học người ta bỏ nhà trốn đi,nghe nói còn ở cùng một tên tiểu tử nào đó,hai người cùng nhau đả thương người đi đường. Loại nữ nhi này ta không mặt mũi gả,hay ông từ hôn,tìm một nữ nhi môn đăng hộ đối khác.”
“Nói bậy,tiểu Ngọc là nương tử đã mất của ta hứa với ông,trên đời này chỉ có nàng mới đủ tư cách làm con dâu ta,mà tên tiểu tử kia là ai ?”
“Không rõ,cũng bị giam bên trong.”
“Yên tâm,ta với ông đi vào,vừa thấy mặt liền bảo người đánh hắn,cảnh cáo hắn không cho phép làm hư con dâu tương lai của ta”
“Phải không? Được rồi.”
Lôi Hữu Tiễn gật đầu,phân phó hộ vệ nói: “Nhớ chút nữa dùng sức đánh,không cần lưu tình.”
“Dạ”
Ngục tốt mở ra cửa lao,đoàn người đi vào.
Chỉ chốc lát sau,truyền đến”A” một tiếng hét thảm,tiếp theo mọi người giống như nhìn thấy quỷ chạy ra khỏi nhà lao,trên mặt mọi người đều đỏ bừng,ngươi nhìn ta,ta nhìn ngươi, vẻ mặt lúng túng …
Thật lâu,mới nghe được Lôi Hữu Tiễn nói: “Thân gia,đừng lo lắng, con ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm .”
Bên Hoắc Nhất Hành cũng cười cười xấu hổ.
Không thể làm gì khác hơn là như vậy,hai người đã đến trình độ thế. Bất quá vừa nghĩ tới tư thế nữ trên nam dưới. . . . . .
Nữ nhi,con thật giỏi!Hoắc Nhất Hành có chút an ủi.
Nhi tử,con trai nên phía trên,không nên để cho nữ nhân đè ngươi, thật là đần! Hôm nào,cha phải giáo huấn con một bữa. Lôi Hữu Tiễn ở trong lòng âm thầm hạ quyết định.
Hai người liếc mắt nhìn,sau đó cười ha ha,thân mật vỗ vai đi.
“Đi,đi đánh bài nào!”
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...