Nàng dám dùng loại khẩu khí này nói với ta!” “Thật xin lỗi,ta không phải đang nói chuyện mà đang rống huynh.”
Không nhìn thấy nàng đang tức giận sao? Xú nam nhân này có phải bị mù không? Hay tự đại cuồng vọng không hiểu được ý người khác?
“Tại sao?”
“Bởi vì ta không phải nam nhân,cho nên ta hiện tại hết hy vọng,ta muốn về nhà,sau đó làm nữ nhi tốt của phụ thân ta,sau đó chờ gả ột người khá giả.”
“Lập gia đình? !”
“Đúng,lập gia đình,sau này đó làm một thê tử thật tốt,sinh cho tướng công một đống con cái,cả đời không quan tâm đến chuyện học hành gì nữa.”
“Nàng hết hy vọng rồi?”
“Nếu không thì sao? Ta muốn học,nhưng người khác không có ý dạy ta.” Khóe miệng nàng tràn đầy giễu cợt.
Đột nhiên Lôi Hào không nói hai lời kéo nàng đi ra ngoài.
“Ơ! Huynh muốn dẫn ta đi nơi nào?”
Hắn không trả lời,trên mặt anh tuấn bao phủ lạnh lùng khó hiểu,Hoắc Tiểu Ngọc cảm giác có chút lúng túng.
“A! Huynh không nói muốn đi đâu,ta sẽ không đi.” Nàng liều mạng vùng vẫy,một tay nắm chặt cây cột,sống chết cũng không chịu buông.
“Buông tay!” Hắn nghiến răng nói.
“Không buông! Huynh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Huynh mau buông tay.”
“Không buông.”
“Huynh——”
“Nếu như nàng không buông ra,người chịu tổn thất sẽ là nàng.”
“Huynh đừng vọng tưởng muốn hôn ta. . . . . . A!”
Tại sao? Nàng tại sao tự nhiên nói ra lời trong lòng,chẳng phải nhắc nhở hắn chuyện xảy ra ngày hôm qua sao?Nụ hôn nóng bỏng làm nàng choáng váng mất ý thức.
Hoắc Tiểu Ngọc không biết nụ hôn kia đối với Lôi Hào cũng rung động thật sâu trong lòng hắn.
Chưa có một nữ nhân nào tràn đầy ma lực,để cho hắn muốn hôn lại hôn.
Nàng không buông tay,Lôi Hào buông ra,Hoắc Tiểu Ngọc không chú ý,cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Cái mông rất đau,nhưng nàng không có kêu .
Bởi vì không khí bây giờ hết sức mập mờ,con ngươi trong veo như nước lén nhìn hắn,nhưng ngay sau đó trợn to,không thể tin hắn đỏ mặt như quan công.
“Huynh. . . . . .” Có khỏe không? Ba chữ kia nàng không nói ra miệng,bởi vì nàng không muốn nói gì để hắn hiểu lầm.
Ánh mắt hắn nhìn nàng như dã thú khát khao,muốn tìm cơ hội nhào lên nuốt con mồi vào bụng.
Lôi Hào lẳng lặng nhìn nàng,trong đầu nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua.
Nụ hôn đó hại hắn mất ngủ cả đêm,tim đập cuồng loạn,cuối cùng hắn dứt khoát rời giường,đi luyện chữ để tâm bình tĩnh lại.
Ai ngờ khi hắn phục hồi tinh thần,lại phát hiện tất cả chữ trên giấy đều là ba chữ—— Hoắc Tiểu Ngọc.
Phảng phất tên nàng đã khắc sâu vào trong tim hắn,đuổi sao cũng không đi.
“Nụ hôn hôm qua. . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ,từng bước nhích tới gần nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc giống như lá cây run rẩy trong làn gió,một đôi mắt như nước long lanh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang nhích đến gần,từ trên người hắn truyền đến hơi thở lần nữa trêu chọc trái tim yếu ớt của cô.
“Huynh. . . . . . Muốn làm gì?” Nàng từng bước lui về sau,hắn cũng từng bước tiến tới gần.
“Nữ yêu. . . . . .”
Giọng nói khàn khàn vừa từ trong miệng bật ra,nàng ngay cả gọi cũng không kịp gọi đã bị hắn ôm eo,một tay kia thô bạo nâng người nàng lên,môi mang theo hơi nóng bá đạo đặt lên đôi môi trơn mịn,không để ý nàng giãy dụa,cưỡng ép nàng mở miệng,cưỡng ép nàng đón nhận xâm nhập của hắn,giống như muốn nuốt nàng vào trong.
Hoắc Tiểu Ngọc dùng hết lực liều mạng đẩy hắn ra.
“Huyng muốn để ta thở không được chết sao?” Nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm hắn.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Hắn vừa nói ra đột cảm thấy thẹn quá thành giận, “Chờ một chút, Bổn thiếu gia không bao giờ nói xin lỗi .”
“Tên lợn tự cao tự đại!” Nàng căm giận la hét.
“Đáng ghét!”
Hắn đưa tay đẩy ngã nàng,giống như dã thú nhào đến,mặc cho nàng liều mạng vùng vẫy cũng không quan tâm,chỉ muốn nếm mùi vị của nàng.
Hắn muốn nữ nhân này thuộc về hắn,hắn muốn nàng nhất định phải là nàng.
Buông ra. Hoắc Tiểu Ngọc ở trong lòng liều mạng reo hò,muốn mở miệng nhưng không có cách,đầu lưỡi Lôi Hào trượt vào miệng nàng, hơn nữa. . . . . . Đang chuẩn bị muốn giết chết nàng,bởi vì nàng thở không nổi rồi.
Tên sắc lang này! Nàng vung đôi tay liều mạng đánh vai hắn,nhưng người đau là nàng.
Nàng phản kháng khiến Lôi Hào nổi hỏa,đã hôn đến nóng bỏng vậy,tiểu mèo hoang này còn không ngưng phản kháng. Tốt,nếu như ta không hôn đến nàng xỉu,ta sẽ không mang họ Lôi.
Không được! Nàng muốn ngất xỉu.Hoắc Tiểu Ngọc hốt hoảng nghĩ tới.
Hắn hôn nóng bỏng làm nàng thở không nổi,cảm thấy trước mắt tối sầm,cả người mềm nhũn trong cánh tay cường tráng của hắn.
“Tiểu Ngọc? !”
Không thể nào,hắn thật lợi hại thế sao,hôn đến nữ nhân này vui đến bất tỉnh?
Nhìn gương mặt đỏ hồng giống như đóa hoa mềm mại,Lôi Hào cười thật kiêu ngạo.
“Hoắc Tiểu Ngọc,ta biết nàng chạy không thoát mị lực phái nam của ta.”
Hắn quyết định,chính là nàng,hắn muốn yêu nàng.
Bởi vì chỉ có nàng bị hắn hôn đến ngất xỉu,hắn làm chuyện tốt chấp nhận nàng,để tránh hại nàng tan nát cõi lòng,như vậykhông tốt chút nào.
Lôi Hào tự ình đúng,ôm Hoắc Tiểu Ngọc đang ngất đi đến mái hiên phía Tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...