11h đêm, thành phố cổ Phượng Hoàng vẫn rất phồn hoa, cứ như về đêm cuộc sống mới bắt đầu.
Hai bên bờ sông Đà, ánh đèn neon của những quán bar lập lòe đủ loại.
Dưới ánh đèn, phụ nữ địa phương bán đủ loại trang sức.
Từ trước đến nay Kỷ Niệm chưa từng đi dạo qua cửa hàng vỉa hè như vậy, nắm tay Ngô Tranh, cùng đi qua các sạp hàng nhỏ.
Kỷ Niệm hợp ý một cái vòng bạc, hỏi giá chỉ có 68 tệ.
Kỷ Niệm ngạc nhiên rất lâu, cảm thấy như nhặt được vì quá rẻ.
Đang chuẩn bị lấy tiền ra trả, thì Ngô Tranh ngăn lại, trả giá với chủ, từ 68 tệ còn có 8 tệ.
Kỷ Niệm càng kinh ngạc, không thể tin nhìn Ngô Tranh đem vòng tay đeo lên tay cô, sau đó trả cho người bán hàng mười đồng, rồi lại tiền thối hai đồng.
Ngô Tranh cười khanh khách nhìn Kỷ Niệm: "Mánh lới của cuộc sống đấy."
Hai người đi vào một quán bar, cũng không lớn lắm, hơn năm mươi mét vuông, đặt mấy chục cái bàn, đối diện quầy bar có một cái sân khấu, có ban nhạc chuẩn bị trình bày ca khúc,
Kỷ Niệm và Ngô Tranh ngồi bên cửa sổ, gọi một tá bia, và gọi cho Ngô Tranh ly nước trái cây.
Ngay cửa sổ, có thể nhìn thấy Hồng Kiều tuyệt đẹp.
Kỷ Niệm thò đầu ra, nhìn mặt nước trong trẻo, trong lòng có chút không tin được.
Hôm qua còn dầu sôi lửa bỏng, hôm nay cả thế giới như thay đổi.
Giống như đang lạc vào một thế giới thơ trữ tình, mù mịt trong lành mà xinh đẹp.
Bia được đưa lên, Kỷ Niệm còn chưa lấy, Ngô Tranh đã lấy đi chai rượu, cười hì hì nhìn Kỷ Niệm.
Lông mày Kỷ Niệm dựng đứng lên, cô nhóc này đang bệnh còn dám uống rượu, trong quán bar âm thanh rất lớn, hai người ngồi cách một cái bàn nói chuyện không nghe được, Kỷ Niệm hung dữ trừng mắt với Ngô Tranh, lấy ly nước trái cây trên bàn đưa qua.
Ngô Tranh giả bộ như không thấy, cười híp mắt đưa cho Kỷ Niệm một chai bia, giơ bình rượu lên, im lặng dùng khẩu hình: "Cùng ở chung đó nha."
Kỷ Niệm chần chừ nhìn những lời Ngô Tranh viết, có thể là..........
Nghĩ đến, hai người thật sự chưa từng nhau uống rượu.
Kỷ Niệm cười, cuộc sống sau này hai người sẽ có rất rất nhiều việc có thể làm cùng nhau.
Kỷ Niệm đồng ý, dùng bình rượu nhẹ nhàng chạm với Ngô Tranh.
Thấy Ngô Tranh vui vẻ uống một hớp nhỏ, sau đó đặt xuống cưới híp mắt nhìn Kỷ Niệm, Kỷ Niệm cũng cười.
Khi Ngô Tranh chuẩn bị uống tiếp, thì liền nhanh chóng giật lại, ngẩng đầu hung dữ trừng mắt với Ngô Tranh.
Ngô Tranh ngẩn người, vô cùng đáng thương nhìn bình rượu, không dám giành lại.
"Trai phương bắc đã yêu nữ phương nam! Em chính là người anh yêu nhất!" Một giọng nam tuyên thệ vang lên, tất cả mọi người trong quán rượu ai cũng vui mừng, tất cả đều nâng chén.
Kỷ Niệm và Ngô Tranh thoát ra khỏi thế giới hai người, nhìn về phía sân khấu.
Thì ra đang khi đang hát, một người đàn ông đang ôm lấy người đàn bà của mình đứng trên sân khấu, cầm micro bài "chàng trai phương bắc", người phụ nữ trong lòng nét mặt đầy hạnh phúc.
Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm, Kỷ Niệm dường như đã bị đôi tình nhân hạnh phúc trên sân khấu thu hút, mỉm cười.
Với ánh đèn đầy màu trong quán, người phụ nữ ấy lại nhìn rất dịu dàng, giống như một viên ngọc ấm áp.
Ngô Tranh cười, vẫy tay gọi người phục vụ yêu cầu muốn hát một bài.
Bốn mắt nhìn nhau, thật giống thời gian đã trôi 20 năm.
Không tìm thấy ca khúc yêu thích, Ngô Tranh nhíu mày.
Kỷ Niệm mỉm cười nhìn cô bé của mình bỉu môi, rồi lại nhìn list nhạc.
Cười, chỉ vào ca khúc quen thuộc, nhìn Ngô Tranh nói: "Em sẽ hát bài chứ?"
Ngô Tranh hất cằm, dáng vẻ em không thèm.
Nhoài người nói thầm bên tai người phục vụ, sau đó người phục vụ chạy lên sân khấu nói vài câu, rồi lại chạy về.
Ngô Tranh cười khanh khách nhìn Kỷ Niệm, nhảy xuống cái ghế cao nhỏ, theo người phục vụ lên sân khấu.
Kỷ Niệm hứng thú, cô bé của cô, sẽ hát bài gì?
Bài hát được hát mạnh mẽ, đã kết thúc, đôi tình nhân hôn nhau thật lâu.
Quán bar nhỏ lại tràn đầy âm thanh vui mừng.
Đôi tình nhân xuống sân khấu, ban nhạc cười nói vào micro: "Ngày hôm nay có người đến khiêu chiến, xem có lọt được vào mắt chúng ta không?" Vừa nói, vừa cầm một cây ghita gỗ xuống, Kỷ Niệm đã thấy cô bé của cô đang cúi đầu ngại ngùng đi tới sân khấu, cầm lấy đàn ghita.
Quán bar nhỏ lại náo nhiệt, ban nhạc 3 người đều xuống sân khấu, dựa vào quầy bar nhìn Ngô Tranh.
Ngô Tranh cúi đầu, đầu tiên là chỉnh lại tone nhạc, hoạt động ngón tay.
Một đoạn nhạc hoa lệ vang lên, quán bar liền yên tĩnh.
Tay ghita trong ban nhạc như gặp phải đối thủ, trưởng nhóm là tay trống thì hai mắt sáng như sao.
Ngô Tranh điều chỉnh microphone cao lên, sau đó mỉm cười nhìn Kỷ Niệm: "Chị có nhớ bài hát em từng hát cho chị nghe là bài gì không?"
Trong quán rượu, ánh mắt mọi người đều theo hướng Ngô Tranh nhìn về phía Kỷ Niệm ngồi bên cửa sổ.
Một ánh sáng lướt ngang, vừa vặn soi sáng gương mặt tinh xảo của Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm cầm bình rượu, lười biếng lắc lắc, cùng khí chất cao quý, làm quán bar lại ồn ào.
Kỷ Niệm cũng không thèm để ý ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn ánh sáng trên sân khấu ở giữa người phụ nữ bé nhỏ của cô, cái cằm thì chống trên tay, cười nhẹ nhàng gật đầu.
Làm sao cô có thể quên bài đầu tiên mà Ngô Tranh hát được chứ? Buổi biểu diễn đầu tiên ở trường của cô, cũng làm cho cô thiếu điều ghen tỵ
Ngô Tranh cũng bật cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, như là mấy năm trước, giống đứa bé: "Một lần nữa bài hát này em tặng cho chị.
Bây giờ, em dám ở trước mặt chị nói câu này, I'mnotgoinganywhere (Em sẽ không đi đâu), em sẽ không rời khỏi chị"
peoplecomeandwalkaway
butI'mnotgoinganywhere
Ngô Tranh dịu dàng nhìn Kỷ Niệm, giọng hát nỉ non từ trong miệng thoát ra.
Cả thế giới dường như lắng xuống, thời gian như ngừng lại, mọi thứ đều rất dịu dàng và an tĩnh.
Có phải âm thanh ở quán bar không tốt, nên giọng hát của Ngô Tranh cứ vang vọng không ngừng? Từng câu đều vang vọng khắp quán, làm Kỷ Niệm say mê.
Giọng hát lười biếng quen thuộc, bài hát quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, dáng vẻ quen thuộc, nụ cười quen thuộc, ánh mắt ấm áp quen thuộc, người quen thuộc.
Kỷ Niệm cảm thấy mình say rồi, rõ ràng còn chưa uống rượu, giống như cô đang say vậy.
Bây giờ cô cũng không thể phân biệt rõ, cô nhóc này, hình như vẫn luôn không thay đổi.
Cô cũng từng trải qua sóng to gió lớn, tất cả vui buồn, đang nghe Ngô Tranh hát lên "I'mnotgoinganywhere" (Em sẽ không đi đâu) trong quán bar, hình như cũng đã phai nhạt.
Cô bổng nhiên thầm cảm ơn vì cả hai đã không rời bỏ nhau, để cùng nhau tìm thấy hạnh phúc.
Cuộc sống tương lai rất là dài vô cùng dài, nhưng hai người vẫn luôn nắm tay nhau như vậy, im lặng cùng nhau đi tiếp.
Chỉ định ở Phượng Hoàng ở vài ngày, rồi sẽ chuyển qua thị thành cổ tiếp theo.
Thế nhưng hai người về phòng trọ ngủ một đêm, sáng vừa mở cửa đã thấy sông Đà phía trước ngập tràn sương trắng.
Núi ở phía xa, mây giăng khắp nơi nhìn không thấy, dường như tiên cảnh.
Hai người nằm trên ghế khoan thai ở ban công, cảm thấy tâm thật bình an, dường như đi vào những câu chuyện.
Thỉnh thoảng cũng không muốn rời khỏi đây nhanh như vậy.
Ngô Tranh không quan tâm Kỷ Niệm ngăn cả, vẫn cứ đóng đủ một tháng tiền thuê.
Bây giờ, từ trên xuống dưới không còn một xu.
Lúc này, Kỷ Niệm mới cho Ngô Tranh biết là cô cũng không còn một đồng.
Ngô Tranh chỉ cười, nói: "Thật tốt." Không giải thích được, Kỷ Niệm mất nửa ngày mới phản ứng.
Bây giờ, cô mới hiểu là Ngô Tranh cố ý dùng hết tiền.
Lông mày lập tức dựng thẳng, nắm mặt Ngô Tranh nhéo.
Ngô Tranh cười khì khì giải thích: "Cuối cùng cũng đến lượt em nuôi chị rồi."
Kỷ Niệm có chút lúng, buông lỏng tay, vờ như không để tâm, nhưng trong lòng có chút phiền muộn.
Ở Phượng Hoàng không quen biết ai, cô phải tìm việc ở đâu? Huống chi từ nhỏ tới lớn, ngoài quản lý tài chính, thì cô chẳng biết làm gì cả.
Ngô Tranh cười khanh khách đeo đàn ghita lên, nắm tay Kỷ Niệm đi ra cửa: "Chúng ta đi hẹn hò đi!"
Kỷ Niệm liếc nhìn Ngô Tranh, phiền muộn trong lòng cũng vơi bớt, một cảm giác nhẹ như nước chảy sinh ra.
Bị Ngô Tranh rãnh rỗi kéo tới cổng phía đông xa tít mù, Ngô Tranh kéo cô ngồi xuống một băng đá xanh.
Kỷ Niệm nghi hoặc nhìn Ngô Tranh, Ngô Tranh cười nói: "Hẹn hò sẵn thuận tiện kiếm chút cháo, mấy người thích cua gái ở đây rất nhiều, nhất định sẽ có rất đông người xem."
Kỷ Niệm ngẩn người, rồi hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lên, liền vổ vào đầu Ngô Tranh: "Em gọi chị lại để bán nhan sắc sao!"
Ngô Tranh cười lên liền tránh né, để đàn ghita xuống trước mặt mọi người, cầm cây đàn ghita lên điều chuẩn âm thanh, cười híp mắt đổi chủ đề: "Chị muốn nghe bài gì?"
Kỷ Niệm chưa bao giờ biết, hẹn hò một cách đơn giản như vậy lại có thể lãng mạn.
Người yêu của cô đang ôm đàn ghita, cười khanh khách hát tặng mình.
Xung quanh rất nhiều du khách, vì tiếng đàn của Ngô Tranh mà dừng lại, thỉnh thoảng còn có vài câu tán thưởng.
Một cửa thành nho nhỏ, bị bu đến không còn đường đi.
Thậm chí đôi tình nhân hôm qua cũng có mặt, còn vỗ tay nhiệt tình, bỏ vào hộp đàn của Ngô Tranh một tờ tiền đỏ chói.
Kỷ Niệm nhìn người phụ nữ của cô, vẫn luôn mỉm cười, đây là cuộc sống người phụ nữ của cô.
Đơn giản thoải mái, không hề có phiền não.
Cho đến bây giờ, rốt cuộc Kỷ Niệm mới có cảm giác chân thực.
Hai người quả nhiên đã rời khỏi thế giới đầy phức tạp.
Thậm chí ngay cả âm nhạc của Ngô Tranh cũng bắt đầu đơn giản và thoải mái như vậy.
Trước thì ngẫu hứng một đoạn sang chảnh, sau thì trữ tình nhẹ như nước, nhìn cách đôi tình nhân tâm trạng phấn khích.
Sau thì là rock and roll mạnh mẽ, thậm chí còn hứng khởi hát cả mấy bài ca ngợi đất nước.
Ở trong âm nhạc không biên giới, Kỷ Niệm say mê.
Ở trong thế giới đơn giản của Ngô Tranh, Kỷ Niệm say mê.
Buổi trưa khi Ngô Tranh nhìn hộp đàn, chỉ ngắn ngủi mấy giờ, hộp đàn của Ngô Tranh đã đựng đầy tiền giấy.
Cất đàn ghita xong, cầm một xấp tiền giấy vuốt thẳng, Ngô Tranh cười híp mắt khom người xuống đưa nguyên xấp tiền cho Kỷ Niệm: "Mời nữ vương bệ hạ kiểm tra."
Kỷ Niệm không hề do dự ngẩng đầu cầm lấy, một........không.....
Lưu ý, cô đang cười thầm đấy.
Ăn cơm chiều xong, Ngô Tranh lại đến Hồng Kiều dựng giá vẽ, bảo Kỷ Niệm đứng ở đó, Cầm một cây than chì, không tới năm phút, cô gái xinh đẹp và đường phố từ từ hiện lên trên giấy.
Ngô Tranh ngoắc tay kêu Kỷ Niệm đến xem.
Kỷ Niệm tiếp nhận bức tranh, vừa nhìn liền thán phục.
Bức tranh này, dù chỉ là dùng chì than phát họa, nhưng lại có cảm giác tràn đầy gọn gàng tươi mát.
Mà trong tranh, đôi mắt nàng tựa như có hồn, chỉ cần khẽ chớp mắt người trong tranh sẽ đi ra.
Ngô Tranh cười híp mắt vẽ thêm mấy tờ nữa, đem tác phẩm bày ra một hàng, lúc này Kỷ Niệm mới biết được cô nhóc Ngô Tranh đang làm cái gì.
Kỷ Niệm bật cười, cô nhóc nàng, thật đúng là có tài mà.
Lúc mười tám tuổi, nàng sống như vậy sao?
Cô ngồi trên ghế đá, nhìn Ngô Tranh bị vây quanh.
Cô nhóc của cô đang chăm chú vẽ, nét mặt cười tươi.
Sau giờ ngọ, ánh nắng nhẹ nhàng, Kỷ Niệm ngước đầu nhắm mắt.
Tất cả tế bào hoàn toàn thả lỏng, nhàn nhã hấp thu ánh mặt trời ấm áp.
Bây giờ, hai người thực sự đã ở cùng một thế giới rồi?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...