Rời khỏi phòng Kỷ Bác, cũng hơn mười một giờ, lễ tình nhân cũng sắp qua khỏi, nếu như không thể trở về trước mười hai giờ, Ngô Tranh chắc chắn sẽ thất vọng.
Nghỉ như vậy, trong lòng Kỷ Niệm như lửa đốt, cô đi thiệt lẹ, bất ngờ bị Tôn Vân Viễn níu lại.
Kỷ Niệm bực bội, hận không thể đem người đàn ông này ném tới một thế giới khác, cô hung hăng hất tay Tôn Vân Viễn ra, tức giận nhìn anh ta, gầm nhẹ: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm phiền tôi, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, làm tôi thấy chén ghét."
Tôn Vân Viễn cố chấp nắm tay Kỷ Niệm, trong mắt mang theo một chút tuyệt vọng và oán hận: "Niệm Niệm, anh không muốn để em hận anh! Em đừng ép anh! Đừng ép anh để em hận anh."
Kỷ Niệm không chút do dự lần nữa mạnh mẽ bỏ qua anh, trừng mắt nhìn, ánh mắt như tóe lửa: "Câu này, là tôi nên nói mới phải." Dứt lời, chỉ vào Tôn Vân Viễn, trừng mắt, gằng từng chữ: "Ðừng đi theo tôi."
Tôn Vân Viễn cũng không đuổi theo, ở phía sau nhìn bóng dáng Kỷ Niệm biến mất trong thang máy.
Dù uống một ly rượu mạnh, nhưng đối với người từ 18 tuổi đã ngâm mình trong ruợu chẳng là gì, đúng là hơi có lâng lâng một chút.
Vào hầm để xe, lên xe, nhấn ga, chạy mất.
11h tối, ở trung tâm thành phố vẫn còn náo nhiệt, trên đường xe cộ rất đông.
Kỷ Niệm tận dụng mọi thứ trên đường để phóng nhanh, lúc này, mới cảm giác thấy khu nhà của Ngô Tranh cách trung tâm thành phố quá xa.
Cho dù có đầy đủ tiện nghi, cũng không thể mua xa như vậy.
Tại sao lâu như thế còn chưa tới?
Vội vã chạy về tiểu khu, lại không có chỗ đậu xe, Kỷ Niệm có chút nổi giận.
Ðều do Ngô Tranh trước giờ không chịu học lái xe, cũng không mua chỗ đậu xe, làm lần nào cô về cũng phiền phức như vậy.
Bực mình chạy hai vòng, Kỷ Niệm không quan tâm nguy hiểm, đậu xe ở trên vỉa hè.
.
Truyện Đông Phương
Xuống xe đi vào tòa chung cư, vừa mới định bấm thang máy, thì thấy trên nút bấm có một tờ note.
Kỷ Niệm liếc nhìn, liền ngẩn ra, nét chữ này còn lạ gì nữa, đây là chữ của Ngô Tranh.
Kỷ Niệm gở tờ giấy ra, xem trong đó viết gì: "Đi cầu thang nha, có ngạc nhiên đó."
Kỷ Niệm ngẩn người, nhìn xung quanh một lần, mặc dù đã là nữa đêm, thế nhưng cũng không thể không có người đi qua, Ngô Tranh cứ như vậy tùy tiện đem tờ giấy dán ở chỗ này? Cô cẩn thận nhìn một chút, cũng xác định đây là chữ của Ngô Tranh, nhìn hai lần, khóe miệng liền giơ lên, lúc nảy còn gấp gáp bây giờ đã lấy lại bình tĩnh.
Đây chính là lễ tình nhân cô nhóc chuẩn bị cho cô sao?
Kỷ Niệm cầm tờ note, nghiêng đầu nhìn cầu thang với ánh sáng của ngọn đèn nhỏ.
Cầu thang rộng chỉ 1m, cái tên Ngô Tranh này muốn làm gì?
Kỷ Niệm cười đi tới cầu thang, định làm chuyến du lịch tưởng tượng sao?
Lầu 1 sáng đèn, lầu hai không đèn ngay cả cửa cầu thang cũng bị khóa.
Kỷ Niệm muốn bật đèn, thì thấy mỗi công tắc có một tờ note: "Đừng mở đèn, chút nữa sẽ biết."
Kỷ Niệm cười, lại cất tờ note.
Một tầng rồi lại một tầng, từ từ đi lên.
Càng lúc càng tối, Kỷ Niệm vịn lên tay cầu thang, dùng điện thoại làm đèn soi bậc thang.
Ði hết 18 bậc thang, lên tới lầu ba, vừa quẹo, Kỷ Niệm liền sợ ngây người.
Cô khẽ nhếch môi, không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.
Lầu ba đến lầu 4, hai bên mỗi bậc thang đều đốt một cây nến thơm hình trái tim màu đỏ.
Hương thơm tràn ngập, ánh nến chập chờn, ròng rã hai hàng nến làm cho cầu thang sáng ấm áp lạ thường.
Rõ ràng chỉ là cái cầu thang nhỏ hẹp, lại làm cô liên tưởng đến con đường bước vào lễ đường, có cảm giác hạnh phúc.
Kỷ Niệm ngơ ngác nhìn cầu thang sáng sủa ấm áp, trong lòng rất xúc động.
Cô nhóc của cô, đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay từ lúc nào vậy?
Kiềm nén xúc động đến muốn khóc, Kỷ Niệm đi lên hai bậc thang.
Đã nhìn thấy trên tường dán lời viết, Kỷ Niệm đi tới, dựa vào ánh nến đọc: "Niệm Niệm, cảm ơn chị 4 năm trước đã tàn nhẫn đe dọa em."
Kỷ Niệm nhịn không được bật cười, được lắm, cô cũng rất may mắn.
Đi lên thêm hai bậc thang, cũng có tờ giấy: "Cám ơn chị tốt bụng nhặt em về nhà."
Nụ cười của Kỷ Niệm càng sâu, cái tên này, ngoài mấy cây nến này ra, còn có cách biểu lộ sến súa như vậy sao?
Quả nhiên, đi được hai bước, lại thấy một tờ note nữa: "Cảm ơn 10 ngón tay mềm mại như nước của chị".
Kỷ Niệm bỉu môi, cái này có gì mà cảm ơn.
Không lẽ bởi vì cô quen sống trong nhung lụa, nên mới cần Ngô Tranh chăm sóc sao?
Lại thêm một tờ nữa, viết: "Cảm ơn sự kiên định, cố chấp, bao dung, không buông bỏ của chị.
Ðể em có cơ hội nói những câu này".
Kỷ Niệm nhếch môi, ưu điểm của cô Ngô Tranh hiểu rất rõ.
Cô hứng thú bước lên nữa, lại một tờ note nữa.
Chờ đến lúc chúng ta có thể nắm tay nhau đứng giữa mặt trời, chúng ta cùng chơi đu quay, tàu siêu tốc, vào ngôi nhà ma nhé.
Cùng nhau ngồi dưới những tán cây, không cần làm gì cả, chỉ cần nghe lá cây xì xào được không?
Cùng nhau đọc một cuốn tiểu thuyết, khắc tên chúng ta lên một thân cây nhỏ, chờ nó lớn lên nhé.
Cùng nhau nuôi một em cún, cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng nhau uống say như chết, rồi khi đông đến cùng đắp người tuyết nhé.
Cùng nhau trồng một vườn hoa, sau đó mỗi khi ăn xong chúng ta sẽ cùng nhau tản bộ.
Cùng nhau chạy duới mưa.
Cùng nhau thả từng chiếc thuyền giấy trên sông, khi có gió thì cùng nhau thả đèn Khổng Minh.
Cùng nhau chơi xích đu ở công viên, chơi bập bênh, cùng nhau chơi đùa với lũ trẻ khi không có mẹ chúng bên cạnh nhé.
Cùng nằm trên giường cả ngày, chỉ cần ôm nhau và nghe nhạc cả ngày, không cần làm gì cả.
Cùng nhau đạp xe dạo những con đường nhỏ, xuyên qua từng thị trấn nhỏ.
Cùng nhau làm bong bóng và thật nhiều kẹo bông gòn, đi trước mặt đám con nít cho chúng thèm chơi.
Cùng nhau bán hoa hồng trong ngày lễ tình nhân, để kiếm tiền nhé.
Cùng nhau ra ngoại ô cắm trại nhé, để chú cúm của chúng ta có thể chơi đùa, rồi làm chúng ta ướt nhẹp vì nó quấy phá........
.........
Kỷ Niệm đi lên từng tầng, những tờ note trong tay càng nhiều.
Tờ nào cũng mở đầu bằng chữ "cùng nhau", trên môi tràn đầy nụ cười.
Cô nhóc của cô, sao lại có nhiều cái làm cùng nhau như vậy? Cái tên Ngô Tranh này xưa nay vẫn thích là làm, một lần mà nói với cô nhiều thứ như vậy làm cùng nhau, có phải đã dự tính trước kế hoạch cho cả năm không vậy?
Cuối cùng cũng đến tầng 11, cô không hề mệt mỏi, mỉm cười bước lên bậc thang cuối cùng.
Trong tay là tờ note cuối cùng: "Cùng nhau từ từ già đi, hãy cùng nhau làm mọi thứ trên thế giới này, có được không?"
Kỷ Niệm nhìn thật lâu tờ note, nụ cười đã in hẳn lên mặt, nhưng trong lòng có chút chua xót.
Tất cả phụ nữ đều chờ đợi, là lời cam kết của người mình yêu khi còn sống, cô như vậy có xem là có được không? Ðây là cô nhóc đang cho cô một lời cam kết cả đời sao?
Mở cửa cầu thang tầng 11 ra, Kỷ Niệm lại đi theo sự chỉ dẫn của hàng nến đến trước cửa phòng.
Mở cửa chống trộm, cửa chính đang khép hờ, trên cửa cũng dán đầy note.
Mấy chục tờ note dán vào nhau, viết một chữ lớn: "Mừng chị về nhà!"
Kỷ Niệm biết bất ngờ vẫn chưa kết thúc, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng, không hề giống như Kỷ Niệm tưởng tượng là có nến xếp thành hình trái tim, chỉ có vài cây nến nhỏ màu đỏ thắp sáng ngôi nhà mà thôi.
Ngô Tranh đứng giữa phòng, ánh sáng nến làm cho mắt Ngô Tranh lấp lánh.
Vừa thấy Kỷ Niệm xuất hiện, liền mỉm cười, hàm răng trắng tinh trong bóng tối thật dễ thấy.
Kỷ Niệm mỉm cười dựa vào cửa, cô nhóc liền đi tới, đưa ngón tay ra đặt lên môi của cô, "Xuỵt, nghe em nói, chị tuyệt đối đừng nói chuyện, nếu không em không thể nói ra được."
Kỷ Niệm liền gật đầu.
Cảm thấy buồn cười, trịnh trọng như vậy, muốn nói cái gì đây?
Cô nhóc của cô giấu tay sau lưng, cúi đầu rất lâu.
Kỷ Niệm im lặng, đến khi Ngô Tranh lấy hết can đảm hít thật sâu, ngẩng đầu, cực kỳ chăm chú nhìn Kỷ Niệm.
Nói chậm rãi: "Niệm Niệm, em biết, em chưa đủ tốt......."
Kỷ Niệm tính nói không phải, Ngô Tranh rất nhanh nói tiếp, giọng nói vì khẩn trương nên hơi run rẩy: "Niệm Niệm, em kiếm tiền không được nhiều, chỉ vừa đủ để sống.
Em không quyền không thế, chuyện làm ăn của chị em cũng không giúp được.
Em không biết đánh nhau, lớn rồi còn hay gây chuyện để chị lo lắng.
Khí lực rất ít nhấc không nổi bao gạo, cõng chị cũng không đi được xa.
Thậm chí em không để cho chị thoải mái công bố tình cảm của chúng ta...
Nhưng mà, em sẽ vì chị trở nên kiên cường, em sẽ không tin bất kỳ lời đồn nào hết, em sẽ nấu cơm cho chị, giặt quần áo, quét dọn phòng thay bóng đèn, chị về nhà em sẽ đấm bóp cho chị, em sẽ yêu chị thương chị, đối tốt với một mình chị, em sẽ khỏe mạnh sống đến tám mươi hay chín mươi tuổi, vẫn luôn ở bên cạnh chị...
Cho nên..." Ngô Tranh dừng một chút, dường như ngượng ngùng nói không được, đầu không tự chủ cúi thấp đi, tay vắt chéo sau lưng, chân lại bắt đầu vô ý thức cọ xát trên mặt đất.
Từ lúc Ngô Tranh bắt đầu nói, Kỷ Niệm cũng có chút ngớ ra, chưa hoàn hồn.
Một câu nói mềm mại, giống như một vũng nước nhỏ, bỗng nhiên hóa thành sông, làm cho cô trôi nổi, cả người đều nhẹ nhàng.
Nhìn Ngô Tranh căng thẳng, cơ thể run lên, Kỷ Niệm cảm động dâng trào, rồi lại có chút lo lắng không tên.
Tên này, không lẽ định trong ngày hôm nay, trao hết cả đời cho cô sao? Ðây chỉ mới là lễ tình nhân đầu tiên của hai người, còn rất nhiều ngày lễ tình nhân nữa, không lẽ định trong vòng một ngày xài hết à?
Hơn nữa, đứng đây cũng lâu rồi, Ngô Tranh định chừng nào mới nói?
Rõ ràng đã linh cảm được lời Ngô Tranh muốn nói, từng tế bào trong cơ thể Kỷ Niệm đang trông chờ mãnh liệt.
Cô chăm chú nhìn Ngô Tranh: "Vì vậy........."
"Cho nên..." Ngô Tranh nuốt một ngụm nước miếng lớn, giương mắt lên nhìn Kỷ Niệm, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng chờ mong, "Làm...
Làm vợ của em đi, để cho em chăm sóc chị cả đời..."
Ánh nến có chút chập chờn, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Cuối cùng, Ngô Tranh cũng chịu nói ra, lời nói truyền vào lỗ tai của cô.
Kỷ Niệm thấy yên tâm, kiềm nét muốn khóc.
Ngô Tranh của cô đang khẩn trương như vậy, cô phải bình tĩnh mới được.
Cô từng trải qua nhiều trường hợp như vậy, cho tới bây giờ cũng không có chút rung động nào.
Bây giờ mới biết được, thì ra người phụ nữ đang yêu được tỏ tình như vậy, vô cùng cảm động và hưng phấn.
Kỷ Niệm âm thầm thở một hơi để cho mình bình tĩnh lại, thấy Ngô Tranh càng ngày càng khẩn trương hốt hoảng nhìn kỹ, nghiêng khóe miệng cười híp mắt: "Cho nên, em đây là...
Cầu hôn sao?"
"Hả? Cũng không hẳn là cầu hôn........" Ngô Tranh càng quẫn bách, dù trong phòng chỉ có ánh nến, thì vẫn có thể thấy mặt nàng đang đỏ lên.
"Vậy..." Kỷ Niệm giơ bàn tay ra trước mặt Ngô Tranh, ngẩng cằm lên: "Em không có vật gì đưa cho chị sao?"
Ngô Tranh ngẩn người, rồi sực tỉnh luống cuống cả tay chân.
Cánh tay giấu ở sau lưng cũng chịu đưa ra, còn cầm một đóa hồng trắng.
Kỷ Niệm khẽ cười nhận lấy, đưa lên mũi, hương thơm của hoa hồng lập tức tràn vào lấp đầy cơ thể cô.
Thật kỳ lạ, mấy năm nay nhận cả ngàn hoa hồng, nhưng tại sao cành hoa này lại say đắm lòng người đến thế?
Lại nhìn lên, cô đang chờ mong cái vật mà Ngô Tranh vẫn còn ngại ngùng cầm trong tay.
Ngô Tranh chậm chạp không đeo cho cô, lại tiếp tục thì thầm: "Em không đủ thời gian để dành.....nên.....không mua được đồ tốt...."
"Nói nhảm cái gì vậy, mau đeo cho chị đi!" Lông mày Kỷ Niệm đều dựng lên, đem tay trái nhét vào tay Ngô Tranh, giương cằm cao, nhìn qua một bên.
Liếc mắt thấy cô nhóc của cô đang cười thầm, cầm ngón tay đeo nhẫn, từ từ đưa chiếc nhẫn vào.
Không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
Kỷ Niệm rút tay về, nhìn ngón tay đeo nhẫn, một chiếc nhẫn bạc có gắn một viên kim cương giả nho nhỏ bên trên, không hề chiếu sáng lấp lánh.
Với cô, dù đây chỉ là một chiếc nhẫn thô sơ, nhưng nó còn chói mắt hơn tất cả kim cương cô từng thấy.
Kỷ Niệm liền bước tới, ôm chặt cô nhóc cười khúc khích.
Nhắm hai mắt, dùng tất cả cảm giác để cảm thụ sự ấm áp này.
Cô cười, nhẹ nhàng nói: "Ai nói người như chúng ta không có tình yêu hả?"
- -----------
Bà Niệm này muốn gã lắm nè, bé Tranh chưa nói xong, kêu đeo nhẫn cho mẽ lẹ đi, cưới đại bà Niệm đi bé Tranh ơi, cho mau hết truyện ^^.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...