Cửa Tiệm Trường Sinh

iên Chỉ Hề tỏ tình rất thuận lợi, phía Kỳ Tễ lại có vẻ gian khổ rất nhiều.

Tuy rằng Kỳ Tễ đồng ý giúp Kỳ Trạch lấy máu Từ Du một lần nữa nhưng vẫn chậm chạp không hành động. Nơi này dù sao cũng là thủ đô, không phải thành thị nhỏ xa xôi, ra tay ở đây, tính nguy hiểm vô cùng cao, khó khăn cũng lớn hơn rất nhiều!

Anh ta kéo dài thêm một ngày, tính tình Kỳ Trạch lại tệ hơn một phần, mỗi lần Kỳ Tễ đều lựa lời dỗ dành, cố hết sức cưng chiều Kỳ Trạch, nhưng Kỳ Trạch không chút cảm kích.

Mãi đến một hôm Kỳ Trạch nói trên lưng rất ngứa, bảo Kỳ Tễ xem giúp một chút thì cuối cùng cũng xảy ra chuyện.

Kỳ Tễ lập tức thấy vui vẻ, xem ra Kỳ Trạch thỉnh thoảng vẫn sẽ ỷ lại vào mình, khiến cho người làm anh trai như anh ta rất có cảm giác thành tựu.

Anh ta bảo Kỳ Trạch cởi áo, Kỳ Trạch đã rất quen với quần áo hiện đại, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn so với trước đây rất nhiều, nhoáng cái đã cởi sạch nửa người trên.

Kỳ Tễ liền đứng ở phía sau cậu, khoảnh khắc lúc áo được cởi ra, Kỳ Tễ nhìn rõ phía sau lưng cậu, lập tức vô cùng sợ hãi, ngón tay cũng đặt lên.

“Vô lễ! Ngươi làm gì đó?” Kỳ Trạch đột nhiên giận dữ, lập tức xoay người trừng mắt nhìn Kỳ Tễ.


“Tiểu Trạch, sau lưng của em…” Kỳ Tễ không để ý vẻ tức giận của Kỳ Trạch, trên gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, hiện giờ tràn đầy sự khó tin.

Kỳ Trạch nói: “Sau lưng của ta thế nào? Ngươi chỉ cần nhìn và nói, đừng có động chân động tay.”

“Được, anh không động vào. Nhưng mà tiểu Trạch, sau lưng của em hình như đột nhiên xuất hiện một vài thứ màu đen, em cảm thấy không thoải mái bao lâu rồi?” Ánh mắt Kỳ Tễ toát ra vẻ lo lắng sâu sắc.

Bởi vì Kỳ Trạch vẫn luôn kháng cự tiếp cận quá gần với anh ta, hơn nữa gần đây tay chân ngày càng trở nên nhanh nhẹn, nói chuyện cũng dần dần rõ ràng, cho nên Kỳ Tễ bình thường để cậu tự mình lo sinh hoạt. Những thứ màu đen đột nhiên xuất hiện này, nếu Kỳ Trạch không bảo anh ta xem, có lẽ anh ta vẫn sẽ không phát hiện ra.

Kỳ Trạch nghe vậy ngẩn ra, cố gắng dùng tay chạm vào sau lưng, quả nhiên đụng đến một mảng lớn sần sùi, lập tức bị dọa đến khiếp sợ.

“Đây là thứ gì? Kỳ Tễ, rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta?” Kỳ Trạch hung hăng nắm lấy áo Kỳ Tễ, trên mặt tràn đầy tức giận không thể kiềm chế, nghĩ đến Kỳ Tễ vì bảo tồn thân thể này đã dùng cách kỳ lạ nào đó.

Kỳ Tễ khẽ nhíu mày, đẩy từng ngón tay của Kỳ Trạch ra, Kỳ Trạch lại nắm chặt cổ tay anh ta, giống như muốn siết gãy cả xương cốt.

“Anh không làm gì cả, anh cũng không biết là có chuyện gì… Tiểu Trạch, anh đưa em tới bệnh viện khám thử.” Kỳ Tễ thấy rõ Kỳ Trạch không vui thì lập tức giải thích: “Là bệnh viện tư nhân của chính chúng ta, người ngoài tuyệt đối không biết.”


“Vậy ngươi gọi đại phu đến đây.” Kỳ Trạch buông lỏng tay, đại khái cảm thấy phản ứng vừa rồi quá quyết liệt, lại dịu giọng nói: “Xin lỗi, em chỉ vì quá sợ hãi, không phải cố ý nhằm vào anh. Hẳn là anh biết em nằm hơn hai ngàn năm khó chịu cỡ nào, hiện giờ tỉnh lại, đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ, trừ anh ra cũng không quen biết ai…”

“Anh biết, anh biết tất cả.” Tất cả nghi hoặc và không vui trong lòng Kỳ Tễ đều tan thành mây khói, thì ra Kỳ Trạch hung hăng với cậu như vậy chính là vì lo lắng và sợ hãi. Là người làm anh trai như anh ta vô dụng, không cho Kỳ Trạch đủ cảm giác an toàn. “Tiểu Trạch, em yên tâm, anh sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại tới em, chỉ cần em quen thuộc với thế giới này là có thể tùy ý đi ra ngoài.”

“Ừm.” Kỳ Trạch xoay người, mặc áo vào, lại dặn dò, nói: “Vậy anh mau gọi đại phu… bác sĩ tới đi.”

Kỳ Tễ gọi một cuộc điện thoại, các bác sĩ nhanh chóng chạy tới, chỉ là sau khi kiểm tra cho Kỳ Trạch lại không cách nào xác định những thứ màu đen đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là thứ gì.

“Chúng tôi vẫn hy vọng cậu Kỳ Trạch có thể tới bệnh viện một chuyến, làm kiểm tra tỉ mỉ hơn, dù sao ở đó có thiết bị chuyên nghiệp nhất.” Một bác sĩ lớn tuổi đưa ra đề nghị.

Kỳ Tễ lại bảo đảm với Kỳ Trạch là bệnh viện tuyệt đối an toàn, quá trình kiểm tra cũng sẽ không xuất hiện gì ngoài ý muốn, lúc này Kỳ Trạch mới nửa tin nửa ngờ đi theo.

“Chúng tôi phân tích thành phần của thứ màu đen đột nhiên xuất hiện này, phát hiện rất giống vảy động vật, nhưng mà loại vảy này so với thứ thường gặp cứng rắn hơn rất nhiều.” Các bác sĩ đưa ra kết luận cũng có chút khiếp sợ. Trên thân thể con người mọc ra vảy như vậy, thật sự là chưa từng thấy.

Kỳ Tễ nói: “Vậy có thể làm cho chúng biến mất không?”


Trên người mọc thứ này, còn chưa nói khó coi nhường nào, còn có thể khiến sau lưng Kỳ Trạch ngứa ngáy khó chịu. Kỳ Tễ sao có thể đành lòng để cho trên người em trai mọc ra thứ vảy này?

Mấy bác sĩ đồng loạt lắc đầu, nói: “Tạm thời chúng tôi vẫn chưa biết rõ vì sao cậu Kỳ Trạch lại mọc vảy, cho nên… Đương nhiên, trực tiếp làm phẫu thuật cũng có thể bỏ đi, nhưng không thể đảm bảo không tiếp tục mọc lại.”

“Vậy các người mau nghiên cứu, xem xem rốt cuộc là do nguyên nhân gì gây ra.” Kỳ Tễ thật ra có một suy đoán, nhưng lúc này anh ta không thể nói ra.

Trong thân thể Kỳ Trạch bởi vì được truyền máu của Từ Du vào, cậu mới dần dần tỉnh lại, mà sau khi tỉnh dậy không lâu thì bắt đầu mọc vảy, ngọn nguồn rất có thể là do máu này, bởi vì trong máu có tinh hoa của máu rồng và phượng.

Nhưng kỳ lạ chính là Kỳ Tễ không mọc vảy, Từ Du cùng với nhiều đời tổ tiên của Từ Du không mọc vảy, sao tới Kỳ Trạch lại mọc?

Kỳ Tễ không muốn tin suy đoán này, em trai anh ta chịu nhiều khổ như vậy rồi, ngủ say hơn hai ngàn năm mới tỉnh, anh ta thật sự không hy vọng Kỳ Trạch lại gặp đau đớn như vậy.

Bác sĩ muốn làm rõ nguyên nhân mọc vảy cũng không dễ dàng, tính tình Kỳ Trạch trái lại ngày càng trở nên nóng nảy, nhưng rất nhiều lúc đều cố nhịn. Kỳ Tễ không biết, Kỳ Trạch ngày càng trở nên nóng nảy là vì máu trong cơ thể đã xảy ra phản ứng loại trừ. Hơn nữa vảy trên lưng cũng ngày càng trở nên rõ ràng, Kỳ Trạch phát hiện sức lực của mình càng lúc càng lớn, trong thân thể giống như có một nguồn sức mạnh to lớn đang từ từ hình thành, muốn bộc phát ra.

Ba ngày sau, các bác sĩ nói với Kỳ Tễ và Kỳ Trạch, Kỳ Trạch mọc vảy là vì máu khác biệt với người thường, có một vài thành phần rất kỳ lạ, đó là thành phần mà bọn họ chưa bao giờ gặp, dường như ẩn chứa năng lượng rất mạnh mẽ.

Muốn trừ vảy tận gốc, chỉ có thể lọc máu hoàn toàn. Nếu không thay máu, sau này chỗ khác cũng có khả năng sẽ mọc vảy.


“Không có biện pháp khác sao?” Kỳ Tễ nhíu mày, thật sự là máu xảy ra vấn đề, xem ra thân thể Kỳ Trạch không thể đón nhận máu có chứa thuốc trường sinh bất tử.

Các bác sĩ đều tỏ vẻ bất lực, hơn nữa bọn họ cảm thấy so với biện pháp khác, thay máu rõ ràng thao tác càng đơn giản và dễ dàng hơn.

Kỳ Trạch nói: “Trên người đàn ông mọc vảy thì có là gì? Cứ như vậy đi.”

Cậu ta đã cảm nhận được sức mạnh ngày càng trở nên mạnh mẽ trong thân thể, sao có thể thay máu? Tuy rằng thay máu có thể loại trừ tận gốc việc mọc vảy, nhưng sức mạnh cũng sẽ cùng biến mất.

“Nhưng mà tiểu Trạch…” Kỳ Tễ không ngờ Kỳ Trạch lại chẳng hề lo lắng chút nào, dứt khoát từ chối.

Sao Tiểu Trạch có thể chịu đựng việc trên người mình mọc vảy?

Nỗi nghi hoặc của Kỳ Tễ càng lúc càng lớn, tính cách tiểu Trạch thay đổi không nói, anh ta cảm thấy ngay cả cách suy nghĩ của Kỳ Trạch cũng thay đổi rồi.

Ngoại trừ gương mặt kia, thật sự không có một chút bóng dáng của Kỳ Trạch.

Kỳ Tễ rất sợ, giống như linh hồn thuộc về Kỳ Trạch đã biến mất, hiện giờ đứng ở trước mặt anh ta chỉ là một người lạ có được thân thể của Kỳ Trạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui