Type: MarisMiu
Trong phòng, Hứa Tâm An nhắm mắt cố gắng tập trung tinh thần thầm gọi Tất Phương, nhưng mãi mà không nhận được hồi âm gì. Cô điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng dặn lòng mình phải kiên nhẫn, không được nóng vội, lần trước trong ảo cảnh đã thành công, lần này nhất định cũng thế. Không cần phiến lông vũ đó cô cũng sẽ thành công.
Đột nhiên cửa phòng mở toang ra, Đổng Khê bước đến ngồi bên cạnh giường.
Hứa Tâm An cảnh giác nhìn cô ta, trong lòng cố gắng gọi Tất Phương.
Đổng Khê hỏi: “Cô còn biết chuyện gì liên quan đến tiệm Tìm Cái Chết và Nến Hồn không?”
Hứa Tâm An trầm mặc: “Chuyện này nói ra dài lắm, cũng khá phức tạp.” [Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy tôi gọi không? Cứu tôi với!]
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau, Trần Bách Xuyên chau mày mất kiên nhẫn, Đổng Khê nhẫn nại hỏi: “Tâm An, tôi đã suy nghĩ đến việc cô vừa nói, có lẽ có vật thay thế được cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết, nhưng chúng tôi chỉ b biết được một ít mà thôi. Nếu cô biết chuyện gì, tốt nhất nên nói với chúng tôi. Chúng tôi cũng không muốn đi đến bước đường này, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng tôi cũng muốn thử.”
“Thử cái gì?”
“Thử không giết cô mà vẫn thực hiện được lý tưởng của chúng tôi. Nên cô còn biết chuyện gì, mau nói tôi biết, có lẽ sẽ có ích đó.”
[Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy không? Bọn họ đang dụ dỗ tôi, vừa muốn lấy mạng tôi lại muốn lừa tôi đưa tin. Tất Phương anh mua trả lời tôi đi có nghe thấy không?]
“Chuyện của chủ tiệm Tìm Cái Chết và Nến Hồn đúng là rất phức tạp, cha tôi có nói một ít, Tất Phương cũng nói một ít. Tôi cũng không biết rốt cuộc hai người còn thiếu thông tin nào, chi bằng cô nói xem hai người muốn làm gì, sau đó chúng ta công khai trao đổi với nhau, cùng nhau nghĩ cách.”
Trần Bách Xuyên lạnh lùng cất tiếng: “Đổng Khê, mặc kệ cô ta đi, cô ta đang lừa em đấy. Nếu cô ta biết tiệm Tìm Cái Chết và Nến Hồn là gì thì còn đăng tin lên mạng làm gì chứ? Chuyện ngu xuẩn như vậy, để cho tổ tông cô ta biết được chắc là thổ huyết chết thêm lần nữa mất.”
“Vì chuyện ngu xuẩn đó mà Tất Phương đã dạy dỗ tôi một trận rồi, anh ta cũng chịu tiết lộ cho tôi biết rất nhiều chuyện, còn dặn tôi không được nói với người khác. Nhưng bây giờ liên quan đến tính mạng mình, tôi sẽ suy nghĩ lại.” [Tất Phương à mượn tên anh dùng một lát nhé, bọn họ sợ anh, nhắc đến anh là bọn họ sẽ để ý thôi. Cơ mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ sẽ để ý thôi. Cơ mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là anh mau đến đây. Ở xa quá không nhận được tín hiệu sao? Hay là tôi vẫn chưa kết nối thành công?]
Trần Bách Xuyên sa sầm mặt lại, “Đừng giở trò ở đây, biết được chuyện gì thì mau nói đi, không biết thì im miệng lại. Tình hình bây giờ đoạt hồn cô là cách làm nhanh gọn nhất, tôi cũng không có ý định tìm cái khác thay thế.”
“Không không, lấy hồn tôi không thuận tiện tí nào, chẳng lẽ anh vẫn chưa phát hiện ra sao?”
Đổng Khê nghiêm túc hỏi: “Phát hiện gì?”
“Cửa tiệm nhà tôi rất cổ quái.” [Cổ quái nhất là Tất Phương đó, một tên tham ăn biếng làm. Tất Phương à, sườn xào chua ngọt, chân giò hầm, cá sợi, anh có nghe thấy không?]
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau, cửa tiệm nhà cô ấy rất cổ quái là ý gì thế nhỉ?
“Tại sao Tất Phương lại đến tiệm của tôi mà không đến nhà khác chứ?”
Đổng Khê chau mày, Trần Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Có gì thì nói thẳng ra, không được hỏi ngược lại, đừng tỏ vẻ thần bí nữa.”
Hứa Tâm An lặng thing.
Đổng Khê nhìn cô chằm chằm: “Tâm An, nếu cô không có gì muốn nói, vậy chúng tôi bắt đầu đây.”
“Chẳng phải cần đợi đến đúng lúc sao?”
“Cô tỉnh dậy quá sớm, hơn nữa cô khiến tôi bất an, đêm dài thì lắm mộng.”
“Sao cô lại có suy nghĩ đó vậy, chúng ta cùng trao đổi nào.” [Tất Phương, làm thế nào bây giờ, mau đến cứu tôi!]
Đổng Khê quay người đi ra ngoài, Trần Bách Xuyên cũng đi theo.
Hứa Tâm An vội hét lên: “Này, này, ở lại nói thêm đi, hai người chẳng phải muốn biết Nến Hồn ở đâu sao?”
Hai người kia đột ngột dừng bước, lập tức xoay người lại.
Hứa Tâm An nuốt nước bọt, nhìn hai người kia từ từ bước đến bên giường.
Hứa Tâm An nói: “Chủ tiệm Tìm Cái Chết có sứ mạng bảo vệ Nến Hồn, nhưng lại không có chủ tiệm nào từng nhìn thấy nó hết, hai người không thấy kỳ lạ sao?”
“Không được hỏi vặn, có chuyện thì nói mau, nếu không thì im miệng.” Trần Bách Xuyên vẫn nói câu nói đó.
Hứa Tâm An nói: “Đúng là tôi có biết vài chuyện hai người không biết, Tất Phương từng nói, anh ta cảm ứng được sự tồn tại của Nến Hồn nên mới đến cửa tiệm nhà tôi.”
“Vậy Nến Hồn của nhà cô đâu?” Đổng Khê hỏi.
Hứa Tâm An liếm môi, cố gắng bịa chuyện: “Tất Phương nói, Nến Hồn có ý nguyện riêng của mình, lúc cần xuất hiện tự khắc xuất hiện. Anh ta nói Linh Phù Hồn Hỏa dùng để trừ gian diệt ác, lòng thiện bất diệt, hồn hỏa trường tồn. Lúc đầu Thiên Đế giao cho anh ta mười cây Linh Phù Hồn Hỏa mang đến nhân gian, chính là muốn duy trì chính nghĩa cũng như sự tin tưởng cao nhất để sau này con người có thể có được loại pháp khí lợi hại nhất. Ngài mong con người có sức mạnh bảo vệ bản thân, cũng mong sau này thần ma đã tận hưởng hết sự vĩnh hằng của sinh mệnh có thể tự do lựa chọn cách đi hay ở lại, không ỷ mạnh hiếp yếu, tôn trọng ý nguyện của người khác, cũng muốn bảo vệ quyết tâm của thiên địa nhân gian nên mới tạo ra Linh Phù Hồn Hỏa, chính là Nến Hồn. Thiên Đế tin rằng lòng thiện cũng bất diệt như sinh mạng của thần ma. Nhân gian đời đời truyền thừa, chắc chắn có thể bảo vệ tốt Nến Hồn. Có điều Thiên Đế không tiên liệu được rằng sau hàng vạn năm, thần ma cũng chìm sâu vào giấc ngủ, nhân gian cũng đầy rẫy ý niệm xấu xa, việc truyền thừa tiệm tiệm Tìm Cái Chết càng lúc càng khó khăn…”
Hứa Tâm An quá bội phục bản thân, chuyện như thế mà cũng bịa ra được, đầu óc linh hoạt đến đáng sợ. Nói nhiều như thế, không ngờ Đổng Khê và Trần Bách Xuyên chẳng hề cắt ngang lời cô, dường như rất chăm chú lắng nghe, Hứa Tâm An thoạt ngừng một chút, thấy phản ứng của họ liền tiếp tục sáng tác thêm nữa.
“Hai người biết tại sao trước giờ giới hàng ma không hề có ghi chép gì về Nến Hồn không? Có rất nhiều câu chuyện được lưu truyền trong giới hàng ma, cũng có rất nhiều pháp sư hàng ma vĩ đại, trong tay nắm giữ vũ khí thiên hạ vô địch, tiêu diệt rất nhiều yêu ma tàn bạo, nhưng trong những câu chuyện đó chưa bao giờ nhắc đến Nến Hồn. Không phải vì Nến Hồn bí mật đến vậy, mà do chủ tiệm Tìm Cái Chết chưa bao giờ sử dụng đến nó. Từ lúc Tất Phương giao cho họ thì họ đã rất coi trọng sức mạnh vĩ đại của Nến Hồn, sức mạnh càng lớn, họ càng xem trọng. Sử dụng sức mạnh đó để gánh vác trách nhiệm to lớn trên vai, không phải dùng nó để giết người, mà để cứu người, hai chuyện này rất khác biệt.”
Hứa Tâm An vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát nét mặt của Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, mong là tìm ra chút dao động trên gương mặt họ, nhưng chuyện đời chẳng như mơ, cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt họ, cận thị nặng đúng là chướng ngại lớn nhất của cô.
Hứa Tâm An lấy lại bình tĩnh, tập trung rồi tiếp tục nói: “Ban đầu chính Tất Phương đưa Linh Phù Hồn Hỏa đến tận tay các chủ tiệm Tìm Cái Chết, tuy nhiên lúc anh ta muốn dùng đến nó lại phát hiện ngay cả bản thân mình cũng tìm không ra. Tất Phương ở trong nhà tôi được một thời gian, tuy khẳng định tiệm của tôi có Nến Hồn, song anh ta cũng không tìm ra được. Sau đó lại xảy ra một chuyện rất lạ, theo lý mà nói Trần Bách Xuyên có thể dễ dàng đạt được hồn của tôi nhưng dùng nhiều ảo cảnh như thế mà vẫn không thành công. Tất Phương liền nói với tôi, không có lòng chính nghĩa lương thiện thì không thể sử dụng được Nến Hồn…”
“Được rồi, như vậy đủ rồi.” Đổng Khê đột nhiên ngắt lời cô, quay người đi ra khỏi phòng.
“…” Hứa Tâm An ngơ ngác, đợi đã, chuyện gì thế này? Đang nói chuyện vui vẻ cơ mà, đang đến khúc cao trào đấy chứ! Chẳng lẽ cô diễn lố quá sao? “Đổng Khê.” Cô gọi to, nhưng Đổng Khê không hề quay đầu lại, cùng Trần Bách Xuyên ra khỏi phòng.
Cửa phòng khép lại.
Hứa Tâm An nghệt mặt, rồi ngay lập tức cố gắng tập trung tinh thần để gọi Tất Phương.
Đổng Khê lạnh như băng đi trên hành lanh, ngoài cửa phòng, một lúc lâu không lên tiếng.
Trần Bách Xuyên vỗ nhẹ lên vai cô ta: “Mặc kệ những gì cô ta nói đi, toàn nói chuyện tào lao, rõ ràng là bịa đặt.”
Đổng Khê lắc đầu, Trần Bách Xuyên chau mày, tưởng cô ta dao động, đang định lên tiếng khuyên nhủ chợt nghe Đổng Khê nói: “Chúng ta hành động thôi.”
Trần Bách Xuyên ngơ ngác.
Đổng Khê ôm chặt eo, dựa đầu vào ngực hắn: “Chuyện anh muốn làm cũng là chuyện em muốn làm, chúng ta không còn đường lui, không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu.”
Trần Bách Xuyên chợt nhẹ nhõm trong lòng, ôm lấy cô ta, vuốt nhẹ lên mái tóc: “Em nên nhớ chuyện chúng ta làm đều đúng cả.”
Đổng Khê ngẩng lên nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Hai người đi lấy pháp khí, sau đó trở về phòng.
Hứa Tâm An cố gắng gọi Tất Phương nhưng không có kết quả, nhìn thấy họ quay lại bèn nói: “Đổng Khê, tôi muốn đi vệ sinh.”
Đổng Khê vô cảm đặt chiếc lọ thủy tinh trên tủ đầu giường nói: “Không cần đi nữa, sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Hứa Tâm An nhìn vào chiếc lọ nhỏ có dán bùa, hiểu ra rằng cách của cô không có hiệu quả rồi, những điều cô nói thậm chí còn kích thích thêm quyết tâm của Đổng Khê. Cô hỏi: “Đây là gì thế?”
“Bình dẫn hồn.”
Hứa Tâm An chau mày: “Giống bình hồ lô Tôn Ngộ Không cầm lên nói ‘Yêu quái, ta gọi ba tiếng người dám trả lời không?’ đó sao? Nếu trả lời, hồn tôi sẽ chui vào trong bình này à? Đúng là không cần lấy dao hù dọa vẫn đầy khí thế.”
Đổng Khê nhìn cô, “Cô vẫn còn nghĩ thoáng thế được sao, đúng là tốt quá. Tâm An, tôi hứa với cô, tôi sẽ không làm hại cha cô. Lấy hồn của cô không phải chuyện xấu gì cả, nói thật với cô, chúng tôi cần phải luyện Nến Hồn. Dùng cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết có thể khởi động trận pháp, dẫn hồn nhập nến, luyện thành pháp khí. Tuy nó sẽ khác với Nến Hồn mà Tất Phương mang đến, nhưng sức mạnh nhất định không có gì khác biệt. Trận pháp này có thể chế ngự được tộc Rồng, để tộc này chịu sự khống chế của giới hàng ma chúng ta. Từ đó về sau, sẽ không còn yêu ma nào có thể làm loạn trong nhân gian, bây giờ cô đã hiểu chưa?”
“Tôi không hiểu.” Hứa Tâm An nói: “Tôi chỉ biết cô sắp giết tôi.”
“Tôi rất xin lỗi.”
“Cô có thể tìm kính giúp tôi không? Để tôi nhìn rõ ánh mắt hối lỗi của cô.”
Đổng Khê: “…”
Đổng Khê rời khỏi, cùng Trần Bách Xuyên bày trận. Cao Kiến Nghiêu từng nói, nhất định phải dùng trận pháp Dẫn hồn này mới có thể thành công, uy lực của trận pháp rất mạnh, dùng để tiêu diệt yêu ma rồi nhập hồn của con người vào. Đổng Khê và Trần Bách Xuyên cũng ngạc nhiên về cách sử dụng của loại trận pháp này, song để đảm bảo có thể thành công, họ cũng không màng dùng dao mổ trâu để giết gà.
Hứa Tâm An cố gắng ngẩng đầu nhìn nhưng lại không nhìn rõ họ đang làm gì. Cô hỏi: “Tôi không thể đi vệ sinh được sao? Gấp lắm.”
Không ai để ý đến cô.
Hứa Tâm An lại hỏi: “Nếu tôi khóc toáng lên các người có tha cho tôi tôi không?”
Không ai để ý đến cô.
Hứa Tâm An vẫn âm thầm tiếp tục gọi Tất Phương, sau đó nói: “Tôi gặp mặt cha tôi trước khi chết được không?”
Cuối cùng lần này Đổng Khê mới chịu trả lời cô: “Gặp cũng vô ích, thuốc mê của ông ấy vẫn chưa tan, còn đang ngủ, không nghe được cô đang nói gì đâu, cũng không nhìn thấy cô.”
“Tôi muốn gặp mặt cha tôi, đây là tâm nguyện trước khi tôi chết.”
Đổng Khê không thèm trả lời nữa.
Hứa Tâm An nghe được tiếng động nhỏ khi họ bày trận, trong lòng bắt đầu lo lắng, cuối cùng cũng thấy hoảng loạn khi sắp sửa bị giết chết.
“Hai người đang bày trận gì thế?”
Không ai để ý đến cô.
“Người chết có tâm nguyện chưa hoàn thành được, tâm trạng không tốt hoặc là nhịn tiểu sẽ khiến sức khỏe không tốt, như vậy có ảnh hưởng đến chất lượng linh hồn mà hai người muốn lấy không?”
Đổng Khê, Trần Bách Xuyên: “…”
Hứa Tâm An vẫn nói không ngừng: “Lúc tôi hôn mê hai người vẫn chưa lấy hồn, không phải là vì cần đợi đến lúc tôi tỉnh mới lấy hồn thì chất lượng hồn sẽ tốt hơn sao? Những chuyện này đều có kiêng kỵ đúng không? Nhưng trên ti-vi đâu phải như thế, những người bị đoạt hồn đều hôn mê hết, sau đó hồn sẽ tự bay ra. Hoặc lúc người bị hại hôn mê trên bàn tế, nhân vật phản diện sẽ đứng xung quanh nhảy múa rồi hát bài tế gì đó, sau đó nhân vật chính mới xuất hiện cứu người, vậy sao không làm luôn trong lúc hôn mê thế, như vậy tôi sẽ không buồn đi tiểu nữa…”
“Câm miệng!” Trần Bách Xuyên không chịu nổi nữa, quát lên. Nếu có thể hắn chỉ muốn đánh ngất cô gái này để yên tâm hoàn thành việc dẫn hồn, tuy nhiên những điều cô ta nói đều đúng cả, muốn lấy được linh hồn mạnh mẽ và hoàn chỉnh nhất, nhất định phải thực hiện lúc người đó đang tỉnh táo. Nên bây giờ bọn họ phải nín nhịn nghe Hứa Tâm An nói huyên thuyên không ngừng, phiền chết đi được.
“Tôi không im thì sao nào?” Hứa Tâm An cố ý hỏi. Cô đâu có muốn nói huyên thuyên, cô là tục giọng điệu chất đấy nhé, những chuyện mất mặt này thông thường đều do Tất Phương làm cả. Có điều bây giờ cô nhất định phải kéo dài thời gian, tìm kiếm cơ may sống sót. [Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe tôi gọi không?]
Không ngờ Hứa Tâm An lại dám hỏi nếu cô không im thì sao chứ! Trần Bách Xuyên tức phát điên luôn.
Hắn lôi con giao hàng ma ra, đi đến bên cạnh giường giơ dao chỉ vào mặt của Hứa Tâm An: “Không nói nhảm nữa, không được đi vệ sinh, cũng không được đi gặp cha nốt! Tốt nhất cô nên ngồi yên ở đây đừng nghĩ lung tung, nếu không tôi sẽ rạch nát mặt hay làm vài nhát lên người cô, chỉ cần cô tỉnh táo không chết thì tôi vẫn có thể lấy được hồn, không muốn chịu khổ thì im lặng đi, nghe chưa hả?”
Hứa Tâm An nhìn chằm chằm con dao, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Đúng là lấy con dao ra dọa còn có tác dụng hơn dùng bình dẫn hồn nhiều, lúc nãy cô nói không hề sai. [Tất Phương, Tất Phương, có nghe thấy tôi gọi không?]
Hứa Tâm An không dám nói nữa, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên vẫn tiếp tục bày trận, qua một lúc, Hứa Tâm An lại nhỏ giọng hỏi: “Không cho tôi đi vệ sinh thật sao?”
Trần Bách Xuyên tức giận đùng đùng cầm con dao đến bên cạnh giường, định rạch mặc cô.
Hứa Tâm An liền hét lên: “Tất Phương, cứu tôi với!”
Tất Phương không trả lời.
Con dao găm đó sượt qua mặt cô rồi cắm xuống gối, cắt đứt một đoạn tóc, khiến da đầu cô đau rát. Hứa Tâm An nổi hết da gà khi chạm phải lưỡi dao găm lạnh lẽo đó, cả người không khỏi run lên.
“Câm miệng!” Trần Bách Xuyên cảnh cáo cô lần nữa. “Không giả vờ khóc, không được giở trò, ngoan ngoãn nằm yên đó, cấm lên tiếng.”
Hứa Tâm An gật đầu.
Trần Bách Xuyên lui về sau, lưỡi dao găm vẫn để kế bên Hứa Tâm An. Cô thấy lỗ tai hơi đau, không biết có phải bị rạch trúng không, thật sự rất muốn khóc, bình tĩnh nổi mới lạ. Nhưng con dao đó vẫn cắm ở đó, cho dù là thật lòng hay giả vờ cô cũng không dám động đậy nữa. [Tất Phương ơi là Tất Phương, anh có nghe thấy tôi gọi không? Tất Phương, cứu tôi với!]
Đổng Khê khẽ lắc đầu với Trần Bách Xuyên, hắn cũng cắn chặt môi, cũng biết rằng mình quá kích động. Không được kích thích Hứa Tâm An, phải để tâm trạng của cô ổn định, đó cũng là việc họ đã bàn bạc lúc đầu. Trước đó khi gặp nguy hiểm trong ảo cảnh, Hứa Tâm An đột nhiên phát ra sức mạnh rất lớn khiến họ rất kinh ngạc. Tuy cuối cùng đã biết đó là sức mạnh từ phiến lông vũ, song họ không muốn mạo hiểm, tránh xảy ra chuyện bất ngờ.
Thuốc mê của cha Hứa vẫn chưa tan nên ông ấy vẫn còn ngủ say.
Có một con chuột béo núng nính chui vào phòng, sau khi nhìn ngó xung quanh, nó men theo chân giường bò lên đến đầu giường, tới bên cạnh cha Hứa, dùng móng cào nhẹ vào ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng Chuột Béo lo lắm, nó bò đến bên tay ông ấy, cắn mạnh một cái vào ngón tay.
Cha Hứa run lên, rụt tay lại, choàng tỉnh trong cơn đau. Ông ấy mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một con chuột nhảy đến trước ngực, bèn la toáng lên: “Có chuột! Aaaa!”
Tiếng hét quá lớn pha lẫn kinh hãi làm cho Hứa Tâm An ở phòng bên cạnh nghe được, Đổng Khê liền dừng lại, dỏng tai lắng nghe kỹ càng, hỏi Trần Bách Xuyên, “Anh cso nghe thấy gì không?”
“Có chuột?” Hình như Trần Bách Xuyên nghe được mấy chữ đó. “Mặc kệ ông ta, cửa lớn và cửa sổ đều khóa chặt rồi, đây là tầng hai, ông ta không chạy được đâu. Chúng ta nên tranh thủ thời gian, bày trận pháp trước đã.”
Đổng Khê không nghe thấy phòng bên đó có động tĩnh gì nữa, nên không yên tâm lắm, “Nhà Hứa Tâm An có nuôi một con Chuột tinh, em phải qua đó xem thế nào.”
Chuột béo sao? Hứa Tâm An muốn xoay mặt lại để nhìn xem thế nào, nhưng con dao cắm ngay bên cạnh, cô không động đậy được. Chuột béo mất tích mấy ngày rồi, sao lại xuất hiện ở đâu? Không được, bây giờ cần tiếp tục chuyên tâm nghĩ đến Tất Phương. [Tất Phương ơi Tất Phương, anh có nghe thấy không?]
Trần Bách Xuyên bỏ lá bùa trên tay xuống, nói với Đổng Khê: “Để anh sang đó, em ở đây đi.”
Trần Bách Xuyên bước ra ngoài đi về hướng căn phòng đối diện, dán tai vào cửa nghe ngóng, không có tiếng động gì cả. Hắn cắm chìa khóa vào ổ, không vội mở cửa, mà nghiêng mình nép sang một bên, rồi đưa tay vặn tay nắm cửa, cánh cửa mở toang trong chớp mắt.
Cha Hứa cầm ghế hét to lên rồi xông ra ngoài.
Trần Bách Xuyên nghiêng người, giơ chân đá vào bụng ông Hứa Đức An, chiếc ghế rơi xuống đất, ông kêu lên vì đau đớn, ngã lại vào trong phòng, ôm bụng không đứng dậy nổi. Trần Bách Xuyên lao vào phòng, tung quyền đánh ông.
“Cha!” Hứa Tâm An nghe thấy tiếng động, bất chấp con dao kề bên, gắng sức thét lên: “Không được đánh cha tôi! Không được đánh cha tôi! Aaaa! Anh có nghe thấy không! Tên khốn cặn bã kia!”
Một lúc sau Trần Bách Xuyên quay lại nói với Đổng Khê: “Đánh ngất rồi, trói chặt trên ghế bằng dây trói hồn rồi. Em yên tâm đi, anh đã kiểm tra kĩ, không phát hiện Chuột tinh, có lẽ ông già đó nghĩ ra cách ngu ngốc ấy để lừa chúng ta.” Hắn nói xong, quay lại nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Hứa Tâm An đang nằm trên giường.
“Ông ta chưa chết.” Trần Bách Xuyên lạnh lùng, “Nhưng nếu cô còn giở trò thì tôi không dám chắc.”
Hứa Tâm An không nhìn rõ gương mặt hắn, song vẫn cố sức lườm hắn, nhả từng chữ hết sức rành rọt: “Anh đánh cha tôi! Anh đợi đấy, tôi không tha cho anh đâu.”
Trần Bách Xuyên cười lạnh, không thèm để ý đến lời của cô. Đổng Khê quay người lại không dám nhìn Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An hít thở thật sâu, cố nén khóc, nhắm mắt để đầu óc bình tĩnh lại. Cô nhất định phải bình tĩnh, không được bỏ cuộc, không được chịu thua. [Tất Phương, tôi phải bình tĩnh đúng không? Anh không nghe thấy tôi gọi sao?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...