Của Người Phúc Ta

25.

Tôi đỗ xe ở gần đối diện, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ngõ nhỏ.

Hơn một tiếng trôi qua nhưng trong ngõ vẫn không có động tĩnh gì.

Không thấy La Đại Minh đi ra, cũng không thấy Diệp Hoan và Trương Hi đi ra.

Tôi lại đợi thêm một tiếng nữa mới thấy có bóng người chạy ra khỏi ngõ.

Đó là một người đàn ông, nhưng anh ta không phải là La Đại Minh.

Người đó vừa chạy vừa hét:


"Giec người rồi, giec người rồi..."

Tiếng kêu la thảm thiết này đã đánh thức những người dân xung quanh đó.

Mọi người lần lượt bật đèn lên, có người còn lao xuống tầng để chạy vào ngõ nhỏ kiểm tra.

Nhưng mấy người bước vào cuối cùng đều la hét bỏ chạy thục mạng.

Có người đã gọi cảnh sát.

Đầu ngõ chật kín toàn người với người.


Hơn mười phút sau, xe cảnh sát, xe cứu thương và bên pháp y đã đến.

Tôi không đến xem vì tôi biết người nằm trong ngõ là ai.

Hơn nữa tôi còn biết bọn họ đã chec như thế nào.

Diệp Hoan chắc chắn đã bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p và c.ắ.t cổ, chec không nhắm mắt.

Giống như tôi ở kiếp trước.

Khi cảnh sát khiêng hai t.h.i t.h.ể phủ vải trắng ra khỏi ngõ, trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Dưới bụng hơi quặn đau, tôi đạp chân ga phóng đi.

Sau khi kìm nén cảm giác buồn nôn và lái được tầm 1km, tôi mở cửa xe và ghé vào ven đường nôn thốc nôn tháo.

Hốc mắt chua xót, nước mắt chảy dài, tôi không biết mình nên khóc hay cười nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận