Ngô Đông Cường chết cũng không giữ được bước đi của cuộc sống.
Thu hết đông sang, sau mùa đông lại qua một năm, năm này sang năm nọ, bình bình đạm đạm, chưa từng thay đổi.
Sự nghiệp của Ngô Nguyên thuận buồm xuôi gió, Lục Thận Hành dạy học tại một trường cấp ba gần bệnh viện cậu công tác, cách nhau bốn năm cái đèn xanh đèn đỏ.
“Thầy ơi, đồ ăn buổi tối thầy muốn ăn đã xong cả rồi.” Ngô Nguyên đã quen gọi người đàn ông này như vậy.
Lục Thận Hành ở phòng vệ sinh đánh răng, nói ồm ồm: “Em tăng ca?”
Ngô Nguyên đóng cửa tủ lạnh lại, “Dạ.”
Cậu lại không yên tâm, muốn dùng giấy nhớ dán lên.
Ngô Nguyên thích lên kế hoạch tổ chức rõ ràng mọi thứ, khống chế hoàn toàn, thực hiện theo trật tự.
Lục Thận Hành tùy tâm sở dục, hưởng thụ bất ngờ cuộc sống mang lại cho hắn.
Bọn họ là hai kiểu người hoàn toàn khách nhau, lại nằm chung chăn gối, an nhàn tốt đẹp.
Lục Thận Hành rửa mặt xong đi ra, quần áo cần mặc đều đã được đặt ở đầu giường, đến vớ cũng có.
Đương nhiên còn có người đang chờ ở đó.
“Hôm nay sẽ có mưa to, thầy nhớ dọn chậu hoa trong văn phòng mình vào đấy.” Ngô Nguyên vuốt phẳng vết nhăn trên áo khoác, mặc vào cho Lục Thận Hành, rũ mắt cài cúc cho hắn, nghiêm túc lại chuyên tâm.
Lục Thận Hành sờ sờ cổ Ngô Nguyên, chậm rãi vuốt ve, “Em không thấy ngán à?” Một năm 365 ngày, mỗi ngày đều như thế, đổi với hắn là điều không tưởng.
Ngô Nguyên cười khẽ, mặt mày lưu luyến nét dịu dàng, “Thầy ơi, em thích thầy ỷ lại em.”
Lục Thận Hành hơi cúi đầu, hắn nhìn cái người đã cao ngang ngửa mình này.
Từ một thiếu niên ngây ngô cho đến thanh niên tự tin trầm ổn, lột xác chói mắt.
Đây là kiêu ngạo của hắn.
Nhiệt độ buổi có hơi lạnh, Lục Thận Hành ngồi vào trong xe, Ngô Nguyên mở điều hòa lên.
Một lúc sau, Lục Thận Hành ngồi trên ghế lái phụ đã mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đến ngã tư đường, khi chờ đèn đỏ, Ngô Nguyên nắm lấy tay Lục Thận Hành, đánh thức hắn.
“Tối hôm qua muốn thầy đi ngủ sớm một chút, thầy lại cứ muốn xem xong cái tập phim truyền hình kia.”
Nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Ngô Nguyên, Lục Thận Hành ngáp, “Không phải em cũng xem cùng với tôi à?” Ngày thường hắn vốn cũng không thích xem TV, Ngô Nguyên đề cử một bộ, là tình yêu đô thị, cốt truyện cũng không cảm thấy có chỗ nào mới lạ.
Bên tai Ngô Nguyên nổi lên đỏ ửng khả nghi, “Vậy tối hôm qua thầy xem được cái gì?”
Lục Thận Hành lại ngáp một cái, “Nam chính cầu hôn với nữ chính, còn có cái gì nữa…Nhớ không được.”
Ngay sau đó, Lục Thận Hành đột nhiên quay đầu nhìn người thanh niên kế bên.
Đáy mắt hắn trào ra ý cười, thì ra là muốn hắn xem cái này.
Cầu hôn.
Xe ngừng ở ven đường, Lục Thận Hành sáp lại gần hôn lên mặt Ngô Nguyên, mở cửa xuống xe, làm bộ không thấy được vẻ thất vọng của Ngô Nguyên.
Chờ xe vừa đi, Lục Thận Hành liền quay đầu đi mua nhẫn.
Lúc hắn chọn nhẫn, Ngô Nguyên mới vừa mở cửa phòng, còn chưa kịp tiến vào đã phải nhận một cuộc phẫu thuật thường quy.
Tràng đạo của bệnh nhân hoại tử xuất huyết nhiều, người nhà vội vàng vây xung quanh, nhét phong bì vào áo blouse của cậu, chỉ hận không thể túm rách túi ra thì thôi.
Y tá bên cạnh nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Ngô không thích như vậy đâu.”
Người nhà nửa tin nửa ngờ, một cụ già khom lưng với Ngô Nguyên, “Bác sĩ Ngô, cháu của tôi chỉ xin nhờ cậu!”
Ngô Nguyên nheo mắt, lập tức đỡ lấy cánh tay cụ nâng người lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, xoay người đi vào làm công tác tiêu độc rửa sạch.
Ở đó còn có mấy bác sĩ nam khác, đang nói chuyện hài tục, thấy Ngô Nguyên tiến vào đều cười chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Ngô Nguyên cuốn cổ tay áo lên, “Chào buổi sáng.”
Ở ngoại khoa nam giới chiếm phần đông, đề tài trừ chính trị, bóng đá ra còn có tình dục.
Ở trong mắt bọn họ thì cơ thể người cũng y như số liệu máy tính, đã quen với việc nghiên cứu nó, nói hài tục là chuyện hết sức bình thường.
Những người này ban đầu còn muốn Ngô Nguyên hùa chung một bọn, thậm chí còn ồn ào dụ dỗ một lần, sau đó lại phát hiện không thể làm được.
Theo như cách nói của mấy nữ đồng nghiệp bên kia, từ đầu đến chân Ngô Nguyên tản ra hơi thở cấm dục nồng đậm, chay mặn không gần.
“Ngô Nguyên, cuối tuần đi xã giao cậu có đi không? Mấy cái người kia đều là người mẫu hết đấy.”
“Các anh chơi vui vẻ đi.”
Ý của Ngô Nguyên rõ ràng.
Người lạ không thân sẽ cảm thấy cậu không nể mặt ai, ở chung lâu rồi sẽ biết tính cách của cậu chính là như vậy.
Nên giúp đỡ thì sẽ ra tay, chỉ là không muốn có người động chạm tới cuộc sống của mình.
Ngô Nguyên thay một bộ quần áo thoải mái, đeo khẩu trang và mũ lên, nâng hai tay trước ngực, dưới ánh nhìn chăm chú của người nhà cất bước tiến vào phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật tràn ngập mùi nước thuốc và khí lạnh.
Đưa mắt ra hiệu, bác sĩ gây mê lui ra phía sau.
Trước kính hiển vi, Ngô Nguyên mổ chính, các bộ phận trên người cậu đều cứng còng, chỉ có những ngón tay không ngừng linh động.
Cắt bỏ gần một mét ruột xong, cậu quét mắt nhìn phụ tá.
Phụ tá kịp thời lau mồ hôi cho cậu, nâng dụng cụ tới.
Dưới bầu không khí căng thẳng cao độ, y tá lưu động là nhẹ nhàng nhất, đi dạo vòng vòng, đôi khi còn lấy di động ra nghịch.
Hơn một giờ sau, Ngô Nguyên khâu ruột xong, cậu thở ra một hơi, phần khâu bụng còn lại giao cho phụ tá.
“Bác sĩ Ngô, anh có người yêu à?”
Phẫu thuật kết thúc, mọi người đều thả lỏng trở lại.
Ngô Nguyên gật đầu: "Có.”
Có y tá tò mò hỏi, “Cô ấy là kiểu người thế nào vậy?”
“Tùy hứng, tính tình không tốt, lười.”
Lúc Ngô Nguyên nói những lời này, giọng điệu trước sau đầy yêu chiều, không hề mang một chút oán trách nào.
Mọi người ở đấy đều ngẩn ra.
Bọn họ không hiểu, như vậy thì có chỗ nào đáng giá để yêu chứ?
Ngô Nguyên cũng không giải thích, cậu yêu mọi thứ của người kia.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, người nhà bệnh nhân như ong vỡ tổ ào lên.
Ngô Nguyên nói với cụ già nọ, "Không có việc gì.”
Cụ già quá vui mà bật khóc, luôn miệng nói cảm ơn.
Ngô Nguyên đi hai bước, có người kêu tên cậu, cậu quay đầu lại thấy một khuôn mặt, là người không muốn gặp phải nhất.
“Thật là cậu à!” Lưu Nhất Hàm không thay đổi gì nhiều, cậu ta không dám tin tưởng nói: “Ngô Nguyên, thế mà cậu lại làm bác sĩ, đẹp trai thật đấy.”
Ngô Nguyên bước đi không ngừng lại, nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.
Có người hỏi có phải Lưu Nhất Hàm quen với với vị bác sĩ vừa rời đi hay không.
Lưu Nhất Hàm sờ sờ cằm, lộ ra một nụ cười không rõ hàm ý, “Bạn học cũ.”
Tâm tình Ngô Nguyên sau khi gặp phải Lưu Nhất Hàm tuột dốc không phanh.
Hơn 12 giờ tối, cậu trở về từ bệnh viện, nhẹ tay nhẹ chân đi rửa mặt xong nằm lên giường, duỗi tay ôm lấy người đàn ông đang ngủ say.
“Lấy nước trên tủ đầu giường cho tôi.”
Ngô Nguyên sửng sốt, “Thầy không ngủ ạ?” Cậu bưng cái ly đến bên miệng Lục Thận Hành, nghĩ thầm, "Thầy đang đợi em sao?”
Lục Thận Hành uống hai ngụm nước sôi để nguội, tỉnh hẳn.
Ngô Nguyên cất cái ly đi, cọ vào hõm vai Lục Thận Hành.
“Ngày hôm qua ở bệnh viện em đụng phải Lưu Nhất Hàm.”
Lưu Nhất Hàm? Giữa mày Lục Thận Hành nhíu chặt, thiếu chút nữa đã quên mất.
“Em không để nó chạm vào mình đúng chứ?”
Ngô Nguyên lắc đầu, “Không có.”
Lục Thận Hành vuốt tay Ngô Nguyên, cố ý vô tình ngừng ở trên ngón áp út.
Ngô Nguyên vốn đang rất mệt mỏi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tim cậu đập dồn dập, không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay do chuyện vốn dĩ đúng như cậu nghĩ.
Lục Thận Hành tùy ý hỏi: “Bác sĩ mấy em trên tay có thể đeo thêm đồ không?”
Ngô Nguyên gần như là gấp không chờ nổi, “Có thể.”
Lục Thận Hành vỗ vỗ cậu, “Ngủ đi.”
Ngô Nguyên: “…”
Trong ổ chăn, Lục Thận Hành cầm tay Ngô Nguyên nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi cầm chiếc nhẫn đặt dưới gối đầu tròng lên.
Hốc mắt Ngô Nguyên nóng lên, cậu chôn cả mặt vào cổ Lục Thận Hành.
“Thầy ơi, thầy không hối hận sao?”
“Không hối hận.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...