Gần đây Trình Trừng Chi khổ não vô cùng.
Dù ở bên đám chiến hữu rượu chè, Trình Trừng Chi vẫn chỉ héo hon ủ rũ ngồi trong góc ghế sô pha, tinh thần ỉu xìu.
Mọi người đều là bạn bè chung của cả Trình Trừng Chi lẫn Cảnh Phong, đã quen nhìn cặp đôi ngọt ngào êm ấm với nhau, dáng vẻ uể oải của Trình Trừng Chi khiến bọn họ không khỏi bối rối.
Một "kẻ thế mạng" đại diện những người còn lại bị đẩy lên trước, tiến đến cạnh Trình Trừng Chi, "Tôi nói... Trừng Chi," Hắn nuốt nước bọt, chẳng dám khều tay anh, trong lòng vẫn còn ám ảnh ánh mắt ghen tuông lạnh buốt dường như có ở khắp mọi nơi của bà chúa ghen Cảnh Phong: "Rốt cục tại sao anh lại chia tay với Cảnh Phong ạ? Hắn ta làm chuyện gì có lỗi với anh, bọn em đi chửi hắn!"
Nghe vậy, Trình Trừng Chi càng gầy mòn, co lại thành một cục trên sô pha, vùi mặt vào bên trong gối, một lúc thật lâu sau anh mới chậm rãi cất tiếng nói, nếu không nghe kỹ còn tưởng là tiếng gió hiu hiu rất thầm thì: "... Không phải hắn có lỗi với tôi... Là... Là..."
"... Tôi... Hình như tôi ngoại tình."
Vừa dứt lời, căn phòng nhỏ bỗng nhiên tràn ngập một bầu không khí yên tĩnh chết lặng, như thể tất cả đều bị ngưng đọng bởi phím "stop" được ấn xuống, vẻ mặt chúng bạn cứng đờ. Mãi đến khi tiếng "cùm cụp" vang lên, là chiếc điện thoại di động của "kẻ thế mạng" hồi nãy tuột từ trên tay xuống đất, cả căn phòng mới về trạng thái băng tan, mồm năm miệng mười la hét nhốn nháo.
"... Không, không thể nào!"
"Anh anh anh, làm sao có khả năng ngoại tình!"
"Lại còn "hình như"! Có ai ngoại tình mà nói "hình như" không!"
Mọi người láo nháo làm Trình Trừng Chi như một bó cải thìa héo úa, vô cùng đáng thương chớp mắt: "... Tôi, tôi không biết. Là hồi trước khi đi công tác, có lần tôi uống say, tỉnh lại thấy một gã đàn em nằm bên cạnh. Trên thân người gã ta chi chít những vệt tím đỏ, gã bảo tối hôm trước tôi say rượu rồi làm gã..."
"Dù gã ta có ảnh chứng minh, nhưng thật sự tôi chẳng nhớ gì!"
"Tôi, hình như tôi ngoại tình thật rồi ấy." Trình Trừng Chi hết sức chán nản, không thể tin được mình vậy mà lại là dạng say rượu mất lý trí: "... Gã đó lấy việc này gây áp lực bắt tôi chia tay Cảnh Phỏng... Ầy, mấy người muốn mắng cứ mắng, muốn chửi cứ chửi, chuyện này đúng là lỗi do tôi..."
Trình Trừng Chi nhắm chặt hai mắt, nhân cách của anh từ nhỏ đến lớn được hình thành dưới sự giáo dục khắt khe của một gia đình truyền thống, tạo nên bản tính rất chính trực nơi anh, khiến anh vô cùng khó tiếp thu chuyện này. Trước tiên, dù ngoại tình vốn là sai lầm, nhưng bất luận anh có thật sự ngoại tình hay không, anh cũng chẳng nên có thái độ che giấu và lừa dối người yêu... Cảm giác tội lỗi mãnh liệt này mới là nguyên nhân thực sự khiến anh phiền muộn bấy lâu nay.
Trình Trừng Chi cứ tưởng nghe xong đám bạn sẽ dồn dập mắng anh một trận, nhưng những người trong phòng đều im lặng một lúc lâu, rồi đồng loạt thở dài một hơi.
Trình Trừng Chi được Cảnh Phong bảo vệ quá tốt, con người anh lại vô cùng chính trực, hoàn toàn không thể ngờ anh lại rơi vào cạm bẫy của người khác.
Đàn em đi công tác chung, cái gọi là "say rượu loạn tính" và "chứng cứ ngoại tình", cùng với màn uy hiếp chia tay "không được nói với Cảnh Phong". Nếu không lầm, rất có khả năng đây là một màn dàn dựng quy mô của thằng điên nào đó đang theo đuổi Trình Trừng Chi.
Từ khi lên đại học, Trình Trừng Chi rất được người ta hâm mộ, chuyện tương tự xảy ra với anh quả thật không ít, căn bản đều bị Cảnh Phong âm thầm quét sạch, không ngờ lần này lại thành công.
Xem ra số đào hoa cũng là cái tội.
Mr "kẻ thế mạng" chuyển sang trạng thái mất trí nhớ tạm thời, tiến đến gần rồi vỗ vỗ vai Trình Trừng Chi một cách đầy thấu hiểu, thậm chí nhân lúc người ta đang hoang mang bối rối còn cả gan đưa tay bẹo vào má người ta một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...