Dù sao cũng là tới tham gia triển lãm nghệ thuật, không thể cứ ăn với ngủ mãi, lẽ dĩ nhiên phải xuất hiện ở buổi triển lãm mới đúng. Vì vậy, sau khi ăn sáng xong, ba người Hạ Cát, Long Úy và Tạ Ngôn đều tự giác đến sảnh.
Quy mô của buổi triển lãm rất lớn, có thể nói là quy tụ dàn tân binh của làng nghệ thuật trên khắp miền đất nước, ai cũng muốn mình phải thật tỏa sáng ở buổi triển lãm này. Ở khắp nơi trong sảnh đều dễ dàng bắt gặp những thanh niên nghệ thuật với phong cách 'siêu phàm thoát tục' khác nhau đang bắt chuyện với người khác, họ đều là những thanh niên mang trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ, sẵn sàng đương đầu với khó khăn.
Hạ Cát đau đầu dạo quanh các khu triển lãm với phong cách trừu tượng, cậu chỉ vào mấy bức ảnh trắng tinh được đóng khung một cách trang trọng trên tường. Khá khó hiểu khi có cả bức tranh không có gì cả, màu sắc duy nhất là những chấm đen li ti nằm rải rác nhìn không khác gì bụi bẩn. Hạ Cát nhìn thấy chỉ muốn tự tay tháo nó xuống, suýt chút nữa đã bị bức muốn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế luôn: "Mấy tác phẩm trắng tinh này là muốn biểu đạt cái gì thế?"
Tạ Ngôn không biết đang nói chuyện phiếm với ai, cúi đầu nhanh tay gõ điện thoại lạch cạch. Cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tranh, sau đó lại cúi đầu xuống, thuận miệng giải thích: "Tuổi trẻ ai mà không có khoảng thời gian bối rối, hoang mang. Mấy đứa trẻ vừa tốt nghiệp đều rất thích cái đề tài này."
"Ồ, vậy còn cái này?" Hạ Cát đi tiếp mấy bước, vào một khu triển lãm khác. Tác phẩm bên này lại trái ngược hoàn toàn với khu triển lãm ba người vừa đi qua. Từ trên xuống dưới đều được quét sơn đen rất tùy hứng, nhìn thoáng qua trông không khác gì bùa chú của tà giáo. Hạ Cát híp mắt nhìn hồi lâu, từ trong đống sơn đen hỗn loạn nhận ra một vài chữ Hán, vừa đọc... thế mà lại toàn là lời chửi tục. Nhìn không đến một phút, Hạ Cát bị rối mắt đến mức suýt ói.
Tạ Ngôn chỉ hờ hững liếc qua một cái, không chút ngạc nhiên nào, nói: "Cuộc sống của người hiện đại: lo âu và bất an. Chuyện thường thôi."
Hạ Cát vuốt vuốt bụng, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên đập vào mắt là một bức tượng siêu to khổng lồ với bộ vị bí ẩn nào đó được điêu khắc một cách tỉ mỉ và tinh tế. Hạ Cát đỏ hết cả mặt, không biết phải đặt mắt ở đâu, lúng túng chỉ vào tượng ấp úng: "cái này, cái này, cái này...."
"Hửm?" Tạ Ngôn thấy bạn thân cà lăm mãi không nên câu, chủ động ngẩng đầu nhìn qua, mặt không đỏ tim không đập, nói với vẻ mặt đã quen đến chết lặng: "Chủ đề về sinh mệnh, năm nào chẳng có."
"...." Hạ Cát oán trách trong lòng. Mấy người trong giới nghệ thuật đều phóng khoáng thế cơ à? Mấy người nói xem mấy cái này là cái gì? Xem ra khả năng tiếp nhận nghệ thuật của dân thường chúng tôi còn kém lắm. Quấy rầy, Quấy rầy rồi!
Hạ Cát cảm giác nếu như mình cứ đi thế này là không ổn, cậu nhìn Tạ Ngôn đang bận rộn nhắn tin bèn đề nghị: "Nếu không cậu làm việc của cậu đi, tớ và anh Long sẽ tự đi dạo."
Tạ Ngôn gật đầu đáp: "Vậy được, cậu cứ đi dạo trước đi. Trưa nay có một buổi trao giải ở sảnh một của khách sạn, tớ chờ cậu ở đó."
Tạ Ngôn đi nhanh như bay, Hạ Cát thở dài một hơi, không cần thiết phải làm bộ đi 'phẩm' tác phẩm nghệ thuật nữa. Cậu lấy tâm thái của một người đàn ông đi dạo siêu thị đi xem triển lãm nghệ thuật, cái nào không hiểu thì không thèm nhìn nữa. Cuối cùng, sảnh triển lãm khổng lồ như vậy mà hai người đi dạo đã gần xong rồi.
Xung quanh có quá nhiều đồ vật kỳ lạ, Hạ Cát cảm thấy đây không phải là chỗ tốt để tỏ tình, lòng đang suy nghĩ tìm cách khác thích hợp hơn.
Đi tới đi lui, tại một nơi hẻo lánh trong phòng triển lãm, hai mắt Hạ Cát đột nhiên phát sáng.
"Trời ơi!" Hạ Cát hưng phấn chạy tới, khu triển lãm này nằm ở vị trí khá lệch, gần như không có ai đi qua. Nếu không phải vì quá chán mà đi dạo đến đây, có khả năng cậu đã bỏ qua mấy tác phẩm này rồi!
Trong khu vực chỉ vỏn vẹn khoảng 2-3m2 treo rất nhiều tranh vẽ, có sơn dầu, có thủy mặc, có phác họa,...các dòng họa rất đa dạng, nhưng tất cả đều có chung một chủ đề: Mèo!
Cực kỳ hợp với khẩu vị của con sen mắc bệnh nghiện mèo giai đoạn cuối như Hạ Cát!
Hạ Cát vừa nhìn vừa tán thưởng không thôi: "Đáng yêu quá!" Mỗi bức họa đều rất tươi sáng, tay nghề điêu luyện, mấu chốt là những chú mèo trong tranh đều rất sinh động. Họa sĩ vẽ nên những bức tranh này nắm bắt rất tốt khía cạnh sinh hoạt của loài mèo, Hạ Cát nghĩ vị họa sĩ này hẳn là người rất cuồng mèo.
Hạ Cát dừng chân rất lâu ở một bức tranh, cậu chỉ vào nó và nói với Long Úy: "Có một tối em đã từng thấy một bé mèo đen, nhìn rất giống chú mèo trong bức tranh này á."
Long Úy nhìn bức họa kia, chú mèo trong tranh hiển nhiên là mèo đực, toàn thân đen như than, một đôi mắt to vàng óng như chuông đồng. Mấu chốt là người vẽ tranh bắt trọn khoảnh khắc rất đặc biệt, không biết có phải chú mèo này vừa đi vệ sinh xong hay không, hay là....tóm lại là nó đang giơ chân lên liếm 'bi'.
Hạ Cát nhìn chằm chằm bức tranh này đã năm phút, nở nụ cười trông cực kỳ 'biến thái': "Đáng yêu quá! Hớ hớ hớ!"
Long Úy:...
Long Úy: "Cậu thấy... đáng yêu chỗ nào?"
"Chỉ cần là mèo thì chỗ nào cũng đáng yêu hết!" Hạ Cát trả lời không cần nghĩ ngợi. Khi nhắc tới mèo, cậu không thể khống chế được miệng của mình: "Anh Long, em nói anh nghe, em đã từng thấy một chú mèo đen nhìn còn xinh đẹp hơn cả bức tranh này, mà bộ lông của nó...em chưa bào giờ nhìn thấy bộ lông nào mềm mượt như thế! Nếu như có một ngày chú mèo ấy trở thành thú cưng của em, một ngày 24 giờ sờ sờ bộ lông kia là em còn chê ít đấy!"
Long Úy:..... (-_-)!!!
"Thật sự có con mèo xinh đẹp thế à? Tôi cũng muốn gặp một lần." Một giọng nói xa lạ đột ngột vang lên bên cạnh cắt ngang gương mặt hớn hở của Hạ Cát.
Bởi vì giọng nói này cực kỳ kỳ lạ, khàn khàn chói tai, giống như tiếng móng tay cào trên bảng đen. Hạ Cát vô thức quay đầu, đột ngột bị dọa sợ đến đứng tim, thân thể theo phản xạ lùi về sau áp vào lồng ngực Long Úy.
Long Úy kéo Hạ Cát ra sau lưng mình, cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt.
Người nọ lập tức cúi đầu, lúng túng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi hai người, chỉ là tôi, nhìn thấy hai người cũng rất thích mèo, nên là...."
Hạ Cát vừa rồi còn thất thố kêu lên dẫn tới không ít ánh mắt tò mò nhìn về phía bên đây. Điều này thực sự không thể trách cậu được, cho dù là ai bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt dữ tợn như vậy cũng sẽ giật nảy mình.
Không biết đối phương đã trải qua những gì, trên mặt, trên cổ, chỉ cần là làn da lộ ra bên ngoài đều có màu hồng nâu, nhăn nheo dúm dó. Người này không có lông mày, thậm chí ngũ quan cũng đã biến dạng.
Nghe thấy đối phương nói lời xin lỗi, Hạ Cát mới ý thức được vừa rồi mình phản ứng quá lớn, rất bất lịch sự. Cậu vội vàng bước lên, ngượng ngùng nói: "Là do tôi, anh không cần phải xin lỗi."
Đối phương cúi đầu đang chuẩn bị yên lặng rời đi, nghe thấy Hạ Cát bắt chuyện với mình bèn ngừng lại, chỉ là không dám ngẩng đầu lên, giống như là sợ mình sẽ hù người ta.
"Anh cũng thích mèo à?" Hạ Cát lúng túng bắt chuyện.
"Ừm, tôi chính là tác giả của khu triển lãm này." Đối phương nhỏ giọng đáp.
Hạ Cát hoàn toàn không ngờ tác giả sẽ xuất hiện ở đây, lập tức nói: "Hân hạnh, hân hạnh! Tranh của anh rất sinh động! Tôi cực kỳ thích!"
"Cảm ơn." Đối phương cũng ngẩng đầu nhìn những bức họa treo trên tường, cảm thán: "Mặc dù đã vẽ nhiều bức tranh về mèo như vậy, tôi vẫn hi vọng mình có thể nuôi được một bé mèo."
"Hả? Anh không nuôi mèo sao?" Hạ Cát hết sức kinh ngạc: "Có thể vẽ ra những bức họa như vậy, tôi còn tưởng anh là người có mèo làm bạn bên cạnh đấy."
Người nọ cười tự giễu, nếp nhăn trên mặt càng nhiều: "Như anh thấy đấy, tôi đã từng trải qua một trận hỏa hoạn, cơ thể bị bỏng đến 80%. Làn da tái sinh của tôi rất mẫn cảm, không thể tiếp xúc với lông của bất kỳ động vật nào. Có khi cả đời này tôi cũng không có nổi một bé mèo cho riêng mình." Anh ta dừng lại một chút, lại như là đang lẩm bẩm: "Với lại nhìn bộ dạng tôi thế này, chỉ sợ ngay cả mèo cũng bị dọa chạy."
Hạ Cát nghe thế thổn thức không thôi, không biết phải đáp lại như thế nào, cuối cùng hai người chỉ có thể lúng túng chào tạm biệt.
Đến trưa, Hạ Cát và Long Úy đến buổi lễ trao giải ở đại sảnh gặp Tạ Ngôn. Hiện trường xuất hiện một số phóng viên của một vài tạp chí, đèn flash tách tách không ngừng, trông cực kỳ chuyên nghiệp.
Tạ Ngôn đưa cho Long Úy và Hạ Cát mỗi người một tấm thẻ nhỏ, nói là dùng để bỏ phiếu. Những người có mặt tại buổi triển lãm ngày hôm nay đều có thể bỏ phiếu tác phẩm mà mình ưa thích, ba tác phẩm có số phiếu cao nhất sẽ được trao thưởng.
Màn hình lớn chính giữa sảnh bắt đầu chiếu các tác phẩm được chọn, trong số các tác phẩm 'trừu tượng' kia, Hạ Cát không ngờ mình còn có thể nhìn thấy bức tranh Mèo đen liếm 'bi' với số báo danh là 13, khiến cậu không khỏi nhớ tới vị họa sĩ nọ. Hạ Cát vốn rất thích bức tranh kia, để tỏ lòng ủng hộ tác giả, cậu không chút do dự bỏ phiếu cho số 13.
Sau khi nhân viên công tác thống kê, MC phấn khởi tuyên bố: "Sau cuộc bình chọn của ban tổ chức và các khách tham quan, ba tác phẩm đoạt giải của buổi triển lãm theo thứ tự là số 1, số 4 và....số 13! Xin chúc mừng các bạn! Bây giờ tôi xin mời các nghệ thuật gia trẻ tuổi lên sân khấu nhận giải!"
"Oa! Có số 13 kìa!" Hạ Cát cực kỳ kích động, xem ra trong giới nghệ thuật cũng có những người có con mắt thẩm mỹ giống với người thường.
Trong ánh đèn flash liên tiếp, cùng tiếng vỗ tay và hoa tươi, hai thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng lên sân khấu. Nhưng khi tác giả của bức tranh số 13 vừa xuất hiện, dưới sân khấu bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán không hay, thậm chí MC cũng bị dáng vẻ này của anh ta dọa sợ, sững sờ trên sân khấu hồi lâu cũng không thốt nên lời, phóng viên của các tạp chí khác cũng ngưng lại việc chụp ảnh.
Người trẻ tuổi đã từng trải qua hỏa hoạn lúng túng đứng trên sân khấu, hai người cậu trẻ được nhận giải khác sau phút giây sững sờ ngắn ngủi cũng bắt đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt trách cứ, tựa như đang trách móc: "Lớn lên thành cái dạng này sao còn phải ra ngoài dọa người thế?"
"Haizz, lần này không ổn rồi." Tạ Ngôn cầm di động thở dài: "Ban tổ chức đang thương lượng tìm người khác lên để thay cho người này."
"Sao có thể làm thế? Đây không phải là treo đầu dê, bán thịt chó à?" Hạ Cát tỏ vẻ tức giận.
Tạ Ngôn nhún vai đáp: "Trong giới là như vậy đấy, người mới tự 'đóng gói' mình thành ngôi sao, người được chọn cũng đã được ban tổ chức dẫn lên con đường minh tinh nghệ thuật gia. Nghề này ấy mà, không những phải có tài hoa mà còn phải có vẻ ngoài ưa nhìn, nhất định phải có nhan sắc!"
Hạ Cát chế nhạo: "Ồ! Thì ra cũng chỉ là cái giới nhìn mặt, nói như thế thì cậu cũng dựa vào cái mặt cũng mình mới lăn lộn ra tiếng tăm đúng không?!"
"Nực cười! Tớ là bằng thực lực!" Tạ Ngôn có chết cũng không chịu thừa nhận.
Hạ Cát lười nghe cậu ta phân bua, cũng không muốn xem cái lễ trao giải giả dối này nữa, bực bội ngồi một bên lưới Weibo. Lướt lướt một lúc rồi lại đột nhiên nhìn thấy mấy bức ảnh cùng tiểu sử các thú cưng mà mình đã đăng lên trước đó, cậu bỗng ý thức được mình có thể thực hiện hóa ước mơ nuôi mèo của vị họa sĩ kia!
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tiểu Cát hát: Tôi có một ước mơ cháy bỏng ~ ~ Sau này lớn lên có thể ngày ngày sờ mèo ~ ~ Sờ sờ từ trên xuống dưới là ok ~ ~ La la la la ~ ~
Long Úy éc ô éc: (-_-)!!! Tuyệt đối không thể để em ấy phát hiện mình là con mèo kia được, nếu không thì mình sẽ bị sờ đến trụi lông....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...