Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Nhờ sự giúp đỡ của Hạ Phong và Hạ Kim, ba người đóng gói đến năm giờ sáng mới xong được lô hàng đầu tiên. Hạ Cát đợi cho nhân viên giao hàng đến lấy hàng xong xuôi mới không nhịn nổi nữa, lăn ra giường ngủ như chết.

A Phượng và bé Chuột vẫn luôn tràn đầy năng lượng, niềm phấn khích sau khi biến thành con người vẫn chưa tan đi, cả hai không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ đói bụng mà thôi. Hai đứa không dám lây Hạ Cát dậy, tự mình mò xuống tầng mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Thức ăn trong tủ lạnh không nhiều, đa số đều là thực phẩm đông lạnh, còn lại là sữa bò và bánh mì. Hạ Cát không uống sữa bò tươi, mua về chủ yếu là cho đám nhóc trong nhà uống.

Bé Chuột cầm lấy một hộp sữa bò, ngửi ngửi, muốn uống nhưng lại không biết cách mở, cứ thế lấy hết sức bú sữa mẹ ra mà lắc.

"Không phải như thế, nhìn đây này!" A Phượng phá vỏ sớm hơn Bé Chuột, lại thuộc thành phần hiếu động, cực kỳ am hiểu lối sống của con người hiện nay, nhịn không được khoe khoang cho Bé Chuột thấy. Cậu ta mở ra một cái miệng ở một góc hộp rồi trả lại cho Bé Chuột, đắc ý nói: "Hiểu chưa?"

"Oaaa" Bé Chuột mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy sùng bái gật đầu, cầm lấy hộp sữa bò rồi quay người tìm bình sữa của mình. Trong nhận thức non nớt của cậu, sữa bò là phải uống ở trong bình sữa!

Miệng A Phượng nhét đầy bánh mì, nhìn Bé Chuột cứ cầm hộp sữa mà lại không chịu uống, đi qua đi lại như muốn tìm cái gì đó bèn hỏi: "Mi đang tìm cái gì đấy?"

"Em tìm bình sữa của em."

"Chú mi phiền thật đấy." A Phượng tuy miệng thì phàn nàn nhưng vẫn tìm giúp Bé Chuột.

Nhưng bình sữa vẫn chưa tìm được, Long Úy đã lại gần, dùng biểu cảm lạnh chết người nhìn chầm chầm nó.

A Phượng và Bé Chuột nháy mắt hóa đá, đến thở mạnh cũng không dám. Chuột nhỏ còn bị dọa đến mức đôi tai với chiếc đuôi vất vả giấu đi cùng đồng loạt bật ra.

Long Úy nhìn trên lầu một chút, lạnh lùng hỏi: "Hạ Cát đâu?"


Hai nhóc run bắn người, qua một hồi lâu, A Phượng nuốt nước miếng, há miệng run rẩy trả lời: "Ba, ba mới đi ngủ ạ."

Long Úy nhíu mày: "Ba người đóng gói đến tận sáng?"

"Vâng, vâng."A Phượng nơm nớp lo sợ gật đầu.

Long Úy thuận tay đóng cửa tủ lạnh, sau đó ngồi xuống bàn ăn: "Ngồi đi, đã trưởng thành rồi thì cùng tôi nói mấy câu."

A Phượng và Bé Chuột chỉ muốn xoay người chạy biến, nhưng lại bị áp chế bởi khí tức cổ xưa trên người Long Úy, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.

Long Úy thản nhiên nói: "Chuyện của các cậu tôi sẽ vờ như không biết. Nhưng đồng thời, hai người cũng không được phép tiết lộ thân phận của tôi cho Hạ Cát biết."

Sống lưng hai đứa lạnh toát, gật đầu như giã tỏi.

Long Úy hài lòng gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn chút: "Yên tâm, chỉ cần hai cậu nghe lời Hạ Cát là được. Tôi sẽ không làm khó các cậu, bình thường ở chung như thế nào thì cứ giữ nguyên thế ấy."

A Phượng và Bé Chuột vẫn cứ gật đầu liên tục.

"Được rồi, tôi đi đổi nước cho thú cưng, các cậu ăn xong rồi thì đi gói hàng tiếp đi." Long Úy giao nhiệm vụ xong rồi thì mặc kệ hai nhóc.

....

Hạ Cát ngủ đến giữa trưa mới dậy, ngơ ngơ ngác ngác xuống lầu tìm đồ ăn đã thấy hai cái đầu chói mắt đang ngồi xổm ở cửa sau cùng nhau gói hàng. Lúc này cậu mới nhớ ra A Phượng và Bé Chuột đã hóa hình rồi.


Cậu đi qua ngó tí, không ngờ chỉ ngủ có một giấc dậy mà hai đứa đã hỗ trợ đóng không ít hàng, ông bô già họ Hạ vừa cảm động lại vừa vui mừng.

Hạ Cát mừng khấp khởi đứng phía sau hai đứa nói: "A...Phong à, tiểu Kim à, những việc này anh cũng không vội, hai đứa có mệt không? Nghỉ ngơi một lát đi."

A Phượng và Bé Chuột nghe thấy tiếng Hạ Cát, đồng thời quay đầu với biểu cảm mếu máo.

Hạ Cát giật nảy mình, cho là hai đứa cố sức giúp đỡ mình mà mệt muốn chết rồi, áy náy nói: "Không muốn làm thì thôi, đói không, anh nấu cho hai đứa ăn nhé."

Bé Chuột cầm gói hàng trong tay không dám động đậy, A Phượng lại gật đầu như giã tỏi, nhưng cậu chợt nhớ tới điều gì đó, toàn thân run lên một cái, sau đó lại lắc đầu như điên.

Hạ Cát nhíu mày, đưa tay đặt lên trán A Phượng, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là di chứng của việc đột ngột hóa hình sao?

"Đứng lên được rồi, anh làm cơm trưa cho hai đứa nhé. Chiều này chúng ta không mở cửa, nghỉ ngơi thôi." Hạ Cát vỗ vỗ hai người, lại quay đầu gọi Long Úy: "Anh Long, giải lao thôi, chúng ta đóng cửa tiệm."

Hạ Cát đeo tạp dề chuẩn bị vào bếp nấu cơm, ai ngờ chưa vào đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Trên bếp là một nồi cháo vàng óng ánh đang tỏa ra mùi sữa nồng nàn.

Cậu lấy thìa múc một miếng nếm thử, trong miệng lập tức bùng nổ vị bí đỏ thơm thơm beo béo. Bí đỏ nấu với sữa bò, thêm gia vị nhàn nhạt, ngon không ngờ được!

Đặc biệt là ăn một miếng cháo mà toàn thân vừa cảm thấy thư giãn lại vừa ấm áp, cảm tưởng như đang về lại trong lòng mẹ....Cậu không tự chủ được thầm thì hỏi nhỏ: "Cháo này ai nấu vậy nhỉ?"

Bé Chuột chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau, nhỏ giọng đáp: "Con, con nấu ạ."


Hạ Cát nhớ tới hệ thống đã từng nói rằng loài Hoàng Kim Thụy Thử có khứu giác cực kỳ nhạy bén, không lẽ là bởi nguyên nhân này nên thằng bé có tài nấu nướng vượt trội chăng?

Nếu đúng là như vậy, đối với một người dành cả thanh xuân để ăn đồ đông lạnh như Hạ Cát quả đúng là một món quà tuyệt vời!

"Có, có ngon không ba?" Thấy Hạ Cát vẫn còn sững sờ, Bé Chuột cẩn thận hỏi dò.

"Ngon! Đây là món cháo ngon nhất mà ba từng được ăn đấy!" Hạ Cát vui vẻ hô, theo phản xạ muốn xoa đầu Bé Chuột, kết quả thằng bé còn cao hơn cả cậu....tay với cũng không tới, đành lúng túng khựng lại giữa không trung.

Hai mắt Bé Chuột phát sáng, cười cong mắt chủ động cúi đầu xuống để Hạ Cát xoa. Hạ Cát cưng chiều xoa đầu thằng bé, không khỏi cảm thán, Bé Chuột cho dù hóa hình thành một chàng trai cao to nhưng vẫn không bỏ được tật dính người.

Bốn người ăn trưa cùng nhau, không biết có phải do Hạ Cát nghĩ nhiều hay không mà sau khi ăn xong bữa cơm này, cậu cảm thấy cả người đều khỏe khoắn hơn nhiều, mệt mỏi vì phải làm việc cả đêm chợt tan biến sạch.

Hạ Cát đứng lên duỗi lưng một cái, tuyên bố: "Chiều nay chúng ta sẽ đi dạo phố, mua thêm quần áo cho ba người nhé!"

A Phượng phấn khích ném đũa đi, kích động đến mức cũng bật dậy theo, mấy cọng tóc đỏ rực có xu thế dựng đứng cả lên, reo hò nói: "Được ạ! Được ạ!"

Kết quả Long Úy ngồi đối diện lại bóng gió: "Tôi cảm thấy quần áo hiện tại vẫn còn rất tốt, thoải mái đấy." A Phượng lập tức tiu nghỉu, hậm hực ngậm miệng.

Hạ Cát lại cho là Long Úy đang lo lắng chuyện tiền nong, cậu bèn nói: "Quà lưu niệm bán rất được hoan nghênh, tiền mua quần áo em sẽ bỏ ra, xem như là phúc lợi làm việc trong cửa hàng. Anh làm việc lâu như vậy rồi mà em còn chưa cho anh nghỉ ngày nào."

Long Úy không cố chấp nữa, gật đầu: "Vậy nghe cậu."

Trước khi ra cửa, Hạ Cát giúp A Phượng và Bé Chuột sửa soạn quần áo trên người, dặn dò hai đứa mấy điều khi ở bên ngoài. Đây là lần đầu tiên hai thằng nhóc này được ra cửa, hào hứng chết đi được.

Chờ bốn người kiểm tra đã đủ thức ăn nước uống cho thú cưng trong tiệm mới khóa kỹ cửa. Một chiếc SUV màu đỏ điệu đà đỗ ngay trước cửa, Tạ Ngôn đeo kính râm tựa người vào xe, mấy ngày không gặp, tóc cậu ta đã biến từ màu đỏ rực sang màu xanh mint.

Tạ Ngôn nhìn thấy Hạ Cát bèn nói: "Tớ bảo cậu cho tớ gặp A Phượng nhà cậu thì cậu nhất quyết không chịu. Đến lúc cần xe thì lại nhớ đến tớ."


Hạ Cát cười nói: "Tớ trả cậu tiền xăng."

Tạ Ngôn chuẩn bị khịa cậu vài câu, bỗng nhiên liếc thấy cái đầu đỏ rực của A Phượng, bỗng chốc bị thu hút: "Người anh em này, màu đẹp đấy, cậu nhuộm chỗ nào thế?"

A Phượng không thích cái giọng mà cậu ta nói chuyện với ba mình, bèn không thèm để ý. Nhưng A Phượng không thể không công nhận người này rất có con mắt thẩm mỹ, vậy là đắc ý: "Trời sinh đã thế."

"Không phải chứ." Tạ Ngôn không tin, nhưng lại trông thấy một mái tóc vàng rực đứng ngay bên cạnh, cộng thêm giá trị nhan sắc của hai người đều cực kỳ cao, mắt Tạ Ngôn đỏ lè. Không biết tên Hạ Tiểu Cát này có cái vận gì đeo bám không mà bên người rặt toàn trai đẹp.

Tạ Ngôn ghen tị ra mặt, Hạ Cát thức thời giải thích: "Đây là hai em họ tớ, Hạ Phong và Hạ Kim."

"Đúng là không nhìn ra thật, Hạ Tiểu Cát, cậu bị đột biến gen rồi?" Tạ Ngôn lắc đầu.

Hạ Cát sợ A Phượng và Bé Chuột lần đầu ra ngoài chơi không quen mới gọi điện cho Tạ Ngôn tới đón. Lúc này có việc cần nhờ, cậu chỉ đành nhịn, đẩy Tạ Ngôn lên xe.

Nhưng không ngờ Tạ Ngôn lại nhìn thấy Long Úy!

Được đấy! Người thật nhìn còn chất lượng hơn trên ảnh, khí chất thành thục kia không phải thứ mà hai đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như Hạ Phong và Hạ Kim có. Tạ Ngôn ghen tị đến mức sắp lệch cả mũi rồi. Nhưng cậu ta tuyệt đối không tin Long Úy xuất thân nông thôn, đầu năm nay phòng cháy, phòng trộm, còn phải phòng cả tra nam, Hạ Cát là tên nhóc ngu ngơ lắm tiền, nhỡ day phải phường trai không đứng đắn, Tạ Ngôn nhìn Long Úy một thân cơ bắp thế kia đã biết chẳng phải người gì tốt.

Giọng Tạ Ngôn chua lè: "Ồ, dạo phố thì cứ dạo phố, sao còn phải mang theo cả nhân viên thế?"

Hạ Cát lườm cậu ta một cái, cắn răng đáp: "Thích đấy, ai cần cậu lo." Cậu mở cửa xe, lôi Long Úy vào.

Tạ Ngôn liếc mắt, cũng lên xe, thấy ghế phụ không ai ngồi ben quay đầu hô Hạ Cát: "Cậu ngồi lên đây đi."

SUV là xe 7 chỗ, Hạ Cát nhìn Long Úy, hớn hở trả lời: "Tớ ngồi đây được rồi."

Tạ Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một cước đạp mạnh vào chân ga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui