Đám người kia vừa đi, hai chân Hạ Cát lập tức mềm nhũn, lòng còn sợ hãi nói: "Hú hồn hú vía, tôi còn tưởng đánh nhau thật đấy, hai oánh bốn không chột cũng què."
Long Úy nghe vậy, quay đầu nhìn tay chân lèo khèo của cậu, hỏi: "Nếu có đánh nhau, cậu định chuẩn bị xông phi ra thật à?"
Hạ Cát chột dạ vẫy tay nói: "Tất nhiên rồi." Cậu tò mò nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay Long Úy: "Bình thường anh mặc áo còn nhìn không ra, đường cong cơ bắp của anh trông đẹp thật đấy. Anh tập kiểu gì vậy?"
"Trời sinh." Long Úy trả lời.
"Thôi thôi ông đừng có điêu đi." Hạ Cát không tin, lấy tay chọt chọt, quả nhiên là rất cứng, cậu ghen ghét bĩu môi nói: "Chắc chắn anh trộm tập thể dục chứ gì? Truyền thụ một ít kinh nghiệm cũng đâu có chết người, keo kiệt."
Long Úy:....
Hạ Cát lại nhớ tới bé mèo tam thể, thở dài một hơi: "Nếu như tên trộm trộm mất bé mèo nhà chúng ta cũng là hạng mê tín thế này thì....Hay là chúng ta báo cảnh sát nhé?"
Hạ Cát vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc, một người đàn ông râu ria xuề xòa, ăn mặc lôi thôi bước vào, trong ngực anh ta còn ôm một con mèo tam thể đang ăn một cây lạp xưởng.
"Tam thể!!!!!" Hạ Cát kinh hô, người đàn ông nọ vội vàng ôm mèo ra đưa tận tay cậu.
Bé mèo nằm gọn trong ngực Hạ Cát, nũng nịu 'meo' một tiếng, sau đó lại tiếp tục ngon lành nhấm nháp nốt cây lạp xưởng hun khói, Trần Nặc nói: "Cái kia....mèo đói bụng."
Hạ Cát cảnh giác nhìn anh ta, không nói chuyện, định đổ cho mèo nhỏ một bát thức ăn trước đã. Long Úy lại đi trước một bước, ôm mèo ra khỏi Hạ Cát, nói: "Để tôi chăm sóc nó cho, cậu nói chuyện cùng anh ta đi đã."
Hạ Cát ôm ngực nhìn đối phương, tỏ ra cực kỳ tức giận, cậu còn đang suy nghĩ không biết có nên báo cảnh sát hay không, nhưng nhìn đối phương thảm hại như vậy lại có chút đáng thương. Dù sao người ta cũng đã đến tận nơi trả mèo lại rồi.
Trần Nặc cúi đầu, qua hồi lâu mới ngẩng đầu nói lời xin lỗi: "Xin lỗi ông chủ, hôm qua thừa lúc mọi người không chú ý, tôi đã trộm mèo của cậu. Nếu, nếu như cậu muốn truy cứu trách nhiệm, tôi...tôi có thể đi tự thú."
Hạ Cát nhìn anh ta hồi lâu mới nhận ra đây là Trần Nặc, cậu kinh ngạc hỏi: "Anh chính là người nói dối chúng tôi việc mình là giáo viên tiểu học phải không?"
Trần Nặc lại càng thêm tự trách, đầu càng cúi càng thấp, chậm rãi nói: "Đúng....Thực ra tôi tự mình mở một công ty nhỏ, nhưng mà hiện tại cũng đã phá sản."
Hạ Cát lại càng thêm giận giữ: "Anh có ngược đãi mèo nhà tôi không đấy?!"
"Không, không có." Trần Nặc vội vàng xua tay: "Sao tôi phải ngược đãi nói chứ? Tôi chỉ là nhất thời nghĩ quẩn mới hành động sai trái. Bây giờ tôi đã tự kiểm điểm lại mình, cũng may là lúc ấy có con mèo nhà cậu bên cạnh tôi."
Hạ Cát một chữ cũng không tin, quay đầu nhìn Long Úy. Long Úy đang kiểm tra sơ qua cho mèo, sau đó mới gật đầu nói: "Xác thực là không sao."
Thấy mèo nhà mình không sao, cơn tức của Hạ Cát tiêu đi không ít. Cậu bình tĩnh nghe Trần Nặc giải thích nguyên nhân vì sao anh ta phải trộm mèo, cảm thấy đối phương cũng thảm ghê gớm. May là người ta cũng đã ý thức được sai lầm của mình, nhìn chung thái độ cũng thành khẩn. Coi như có đưa nhau lên đồn giải quyết, các đồng chí công an chắc cũng chỉ lập biên bản và cảnh cáo coi như xong. Hạ Cát cũng không thật sự muốn người này phải truy cứu trách nhiệm.
"Anh đi được rồi." Cuối cùng Hạ Cát nói: "Mong anh về sau đừng có làm mấy chuyện dại dột này nữa."
Trần Nặc nghẹn ngào, chắp tay bái Hạ Cát một cái, nhỏ giọng nói một tiếng 'Cảm ơn!"
Lúc anh ta đứng dậy, Long Úy đang cho mèo tam thể ăn, Trần Nặc đứng phía xa nhìn mèo con trong thoáng chốc, hốc mắt phiếm đỏ. Anh ta cũng nói một câu 'cảm ơn' với chú mèo nho nhỏ rồi xoay người rời đi.
Mèo tam thể đang vùi đầu vào ăn chợt ngẩng đầu, chạy thẳng hướng Trần Nặc, ngửa đầu kêu 'meo meo' với anh ta, còn không ngừng quẩn quanh đôi chân của Trần Nặc.
Hạ Cát kinh ngạc há hốc miệng, Long Úy lại thong dong như thể đã biết trước.
Trần Nặc ngồi xổm xuống, xoa đầu mèo tam thể, tay còn lại vuốt mặt một cái, sau đó mới đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, bé mèo con lại kêu lên nghe cực kỳ tủi thân. Trần Nặc đưa lưng về phía mèo con, bả vai run rẩy không ngừng, nắm đấm hết siết chặt lại buông lỏng. Cuối cùng, anh ta cắn răng quay người lại, xông vào trong tiệm.
Anh ta khom người xuống trước mặt Hạ Cát, nói: "Tôi biết tôi không còn mặt mũi nào mà nói như vậy được nữa, nhưng tôi vẫn muốn xin cậu cho tôi được nhận nuôi bé mèo này."
Hạ Cát bị tình huống trước mặt dọa cho sững người, không còn biết phải phản ứng thế nào nữa. Mà điều khiến cậu cảm thấy cực kỳ bất ngờ lại không phải lời thỉnh cầu của Trần Nặc, mà là thái độ của mèo tam thể. Hiển nhiên nó cực kỳ thích Trần Nặc!
Không khí trong tiệm vừa trầm mặc lại vừa lúng túng, Hạ Cát nhìn chằm chằm vào hành động của bé mèo con. Đây là lần đầu tiên cậu thấy nó chủ động như thế, khiến cậu cảm giác rằng mèo con nhà mình đang rất cần Trần Nặc.
Lại nhìn Trần Nặc thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin, Hạ Cát thở dài nói: "Tôi phải nói trước, quyết định của tôi dựa trên thái độ của mèo con. Bé mèo này nhà tôi đã chịu nhiều thương tổn nhưng vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng anh, hy vọng anh sẽ luôn yêu thương, bảo vệ nó, cũng phải trân trọng niềm tin này. Anh phải đối xử thật tốt với nó."
Hai mắt Trần Nặc đỏ hoe, trịnh trọng gật đầu.
Hạ Cát lại lấy một tờ khai ra cho Trần Nặc điền: "Nói thật là tôi cũng chưa tin tưởng anh lắm đâu. Anh đưa tôi xem thẻ căn cước, ghi lại địa chỉ cụ thể, rảnh thì tôi sẽ tới thăm nó. Nếu như anh không đồng ý, vậy tôi đành phải truất quyền nuôi mèo của anh."
"Tôi đồng ý." Trần Nặc móc thẻ căn cước của mình ra, một lần nữa điền vào tờ thông tin.
Long Úy đóng gói hết vật dụng của mèo tam thể thật cẩn thận, giao cho Trần Nặc, nhắc nhở anh ta: "Vết thương trước ngực anh cũng phải tiêu độc đi." Trần Nặc nhận đồ, cảm kích nhìn hắn.
Trong nháy mắt Trần Nặc ôm mèo tam thể bước qua khỏi cánh cửa, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lập tức vang lên.
[Chúc mừng ký chủ! Tiến độ nhiệm vụ sơ cấp đã là 2/10, phần thưởng của hệ thống đã tới, giá trị mơ ước hiện có của ký chủ là 5800.]
Cho đến khi nghe được hệ thống thống kê số giá trị mơ ước hiện có của mình, Hạ Cát mới cảm thấy yên tâm. Điều này nói rõ ít nhất trong lúc này, cho dù là Trần Nặc, hay mèo tam thể đều thấy cực kỳ hạnh phúc.
Ánh trời chiều hắt nghiêng bên ô cửa sổ, chiếu lên thân Hạ Cát và các thú cưng. Hạ Cát thở dài một hơi, cảm giác trong lòng đã vơi đi một gánh nặng. Chính lúc này cậu cũng chợt hiểu được ý nghĩ của ông nội, cũng biết vì sao khi về hưu ông lại quyết định mở một cửa hàng thú cưng.
Hạ Cát dịu dàng nhìn tám thú cưng còn lại trong tiệm, tự nhủ với lòng phải nhanh chóng tìm được chủ nhân thích hợp cho bọn chúng mới được.
Trong lồng ấp trứng lại có thêm một quả trứng nữa, Hạ Cát rút kinh nghiệm từ bài học xương máu trước đó, lúc này cậu đang dư dả giá trị, không dám mua thêm một quả trứng nào nữa, thay vào đó là rất nhiều thuốc gia tốc.
Cậu đút cho A Phượng và bé Chuột mỗi đứa một ống gia tốc sinh trưởng. Bé Chuột ngay lập tức tạm biệt quá trình bú sữa, cơ thể dài ra hơn một ít, nhìn không chênh lệch lắm so với A Phượng, có thể chạy, có thể nhảy. Còn A Phượng....vẫn là một cục bông đỏ rực tròn quay như cũ, Hạ Cát đã vứt bỏ nguyện vọng được nhìn thấy hình dạng lúc nó trưởng thành rồi.
Cậu sâu sắc cảm giác được muốn nuôi dưỡng những thú cưng đặc biệt này, giá trị mơ ước chính là tiền đề, càng nhiều càng tốt. Nhưng chỉ dựa vào chỉ số hạnh phúc giữa chủ nhân và thú cưng mà thu hoạch thì thật bao nhiêu cũng không đủ! Cậu phải nghĩ ra biện pháp hữu hiệu nào đó mới được, cách nào mà khiến cho cả chủ và thú đểu cảm thấy hạnh phúc thật nhanh chóng.
Hạ Cát nhớ tới lần A Phượng livestream trước đó, cậu bèn hỏi hệ thống: "Tiểu Sủng, lần trước lúc A Phượng livestream, chúng ta có thu được chút giá trị ước mơ nào không?"
[Căn cứ vào hệ thống đo lường, một giờ livestream của A Phượng, chúng ta thu được 200 giá trị mơ ước, có phải đến từ người xem hay không thì không cách nào xác định được.]
Câu trả lời của hệ thống đã khiến Hạ Cát xác định được hai việc. Một là giá trị mơ ước không nhất thiết phải thu hoạch từ chỉ số hạnh phúc của chủ và thú, cho dù có người không nuôi thú cưng, chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được nhìn thấy chúng cũng có thể chuyển hóa thành giá trị mơ ước. Hai là mặc dù có thể thu hoạch được từ cách trên, nhưng lại không nhiều, giá trị mơ ước chuyển hóa cũng hữu hạn.
Trước khi Hạ Cát chính thức tiếp nhận cửa hàng thú cưng, cậu cũng là một trong những con sen có đam mê hít mèo nhiều năm. Nhìn mèo người ta trên mạng cũng chỉ là một hành vi 'uống rượu độc giải khát', nếu muốn 'chữa khỏi bệnh' cho mình, phải thực sự có tiếp xúc thân mật.
Hạ Cát lại nghĩ, hay là mình mở thêm một quán cà phê thú cưng nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
A Phượng: Cơ thể thành thục trưởng thành của tui có thể đè chết mũy nhơn ớ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...