Cửa Hàng Tạp Hóa Số 514

Ngày 27 tháng 10 năm 3020, Giang Thừa Ngạn gọi mọi người đến văn phòng Đội điều tra hình sự, ngẩng đầu nhìn lướt qua, thấy mọi người cơ bản đã có mặt ở đó, liền nói: "Nếu mọi người đã có mặt đủ cả, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi."

Thấy mọi người đều bày ra bộ dáng ủ rũ, Giang Thừa Ngạn cười nói: "Thế nào? Mới có mấy ngày mà mọi người ai nấy cũng như gà trống bại trận vậy. "

Diêu Mẫn yếu ớt nói: "Đội trưởng, sự việc xảy ra đã ba ngày rồi, chúng tôi cũng không biết người chết là ai. Chuyện này làm sao mà điều tra được đây?"

Tô Khả buồn cười nói: "Giang đội trưởng, anh bây giờ bình tĩnh lại rồi, vừa rồi nóng lòng chạy đến khoa pháp y, tôi còn không biết ai mới là người gặp nạn."

Giang Thừa Ngạn nhìn thấy Tô Khả muốn gây sự, xấu hổ ho hai tiếng, nói: "Được được được, tôi đây sẽ không giành ánh hào quang với cậu đâu. Tô Khả, cậu nói trước đi."

Mọi người đều hướng sự chú ý về phía Tô Khả, không biết hai người họ đang tung hứng cái gì.

Tô Khả cười nói: "Buổi trưa, Giang đội trưởng có đưa cho tôi một ít tóc và bàn chải đánh răng. Sau khi đối chiếu DNA, tôi phát hiện ra nó trùng khớp với DNA của nạn nhân. Nhưng mà tóc mà đội trưởng đưa cho tôi là của ai thì tôi không biết."

Mọi người giật mình, sau đó hưng phấn nhìn Giang Thừa Ngạn: "Đội trưởng, có phải anh biết người chết là ai rồi không?"

"Nói nhanh, nói nhanh, đừng úp mở như vậy nữa!"

Giang Thừa Ngạn nhìn lướt qua mọi người, lấy ra một bức ảnh dán lên bảng trắng rồi nói: "Người chết tên là Tưởng Xương Bình, 35 tuổi, sinh ngày 13 tháng 5 năm 2985, đã kết hôn và có một con trai, đang điều hành một phòng trưng bày ở Hoa Thành, tên là Phòng trưng bày Xương Bình, sống ở Phòng 2001, lầu 1, Tòa nhà 5, Tiểu khu Hòa Bình"

Diêu Mẫn tò mò hỏi: "Đội trưởng, làm sao anh tìm được hắn vậy?"

Hình ảnh Lăng Hoa An vô thức xuất hiện trong đầu Giang Thừa Ngạn, cậu lắc đầu nói tiếp: "Làm thế nào tìm được không quan trọng, quan trọng là Tô Khả đã xác nhận thi thể không đầu chính là Tưởng Xương Bình. Trước đây không tìm được là bởi vì vợ của hắn là Lý Thu Nhiên mới báo án mất tích vào ngày hôm nay.

"Thì ra là vậy." Diêu Mẫn kỳ lạ hỏi: "Thời gian nạn nhân tử vong là vào buổi tối ngày 22, tính từ hôm nay đến nay đã sáu ngày rồi. Tại sao vợ hắn lại báo án muộn như vậy?"

"Một tuần trước, vào ngày 20 tháng 10, Tưởng Xương Bình nói với Lý Thu Nhiên rằng anh ấy đang đi công tác, ước chừng sẽ kéo dài khoảng ba ngày. Sáng ngày 23 tháng 10, Lý Thu Nhiên nhận được tin nhắn từ Tưởng Xương Bình nói rằng công việc vẫn chưa kết thúc, vài ngày sau mới trở về. Vì chuyện như thế này trước đây thường xuyên xảy ra nên Lý Thu Nhiên cũng không để trong lòng, mãi đến ngày hôm qua vì cửa hàng có việc làm ăn lớn, nhân viên bán hàng không liên lạc được với Tưởng Xương Bình qua điện thoại nên thông báo cho Lý Thu Nhiên, sau đó cô ấy mới phát hiện ra rằng Tưởng Xương Bình đã mất liên lạc.


"Sáng ngày 23 tháng 10? Tưởng Xương Bình đã chết vào tối ngày 22. Cho nên tin nhắn đó nhất định là hung thủ gửi tới. Mục đích... là kéo dài thời gian."

"Đúng vậy, trước đây tôi và Vương Bân đến công ty dọn rác, được biết vì địa điểm xa nên rác thường được thu gom hai ngày một lần. Hung thủ làm vậy để trì hoãn thời gian. Một khi rác được dọn đi, thi thể sẽ được đem đi. Nếu sau đó thi thể được tìm thấy thì chúng ta cũng khó mà điều tra ra." Giang Thừa Ngạn dừng lại, rồi nói: "Giết người, chặt xác, tiêu hủy dấu vân tay và giấu đầu. Kẻ sát nhân làm điều này chỉ để che giấu danh tính của người chết. Và những gì hung thủ làm chỉ cho thấy rằng hắn và Tưởng Xương Bình quen biết nhau và mối quan hệ của họ không bình thường."

Thấy Giang Thừa Ngạn nhìn qua, Tô Khả nói tiếp: "Trước đó khám nghiệm tử thi, tôi phát hiện hậu môn của người chết có vết rách, ruột sạch sẽ, kèm theo hệ vi khuẩn đường tiêu hóa hơi mất cân bằng, chứng tỏ người chết đã từng quan hệ tình dục với ai đó."

"Anh ấy là gay." Diêu Mẫn gần như buột miệng thốt ra.

Mọi người đều giật mình, sau đó nhìn Diêu Mẫn với vẻ mặt kỳ lạ, bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu.

"Tưởng Xương Bình có vợ có con, sao có thể... Tô Khả, chẳng lẽ là sai lầm sao?" Lưu Nhiễm khẽ nhíu mày, hỏi ra vấn đề trong lòng.

"Nếu vết rách ở hậu môn từ trong ra ngoài thì đó là vấn đề về bài tiết. Nhưng vết thương trên người người chết là từ ngoài vào trong, rõ ràng là do ngoại lực gây ra nên suy luận này không sai. " Tô Khả bình tĩnh giải thích.

"Hắn rõ ràng là gay, nhưng vẫn kết hôn sinh con. Người này thật sự là một tên cặn bã." Trong mắt Lưu Nhiễm không giấu được sự chán ghét.

Diêu Mẫn thở dài nói: "Nói chung thì vẫn là do sự kì thị của xã hội đối với xu hướng tính dục của bọn họ, nhưng mà anh ấy thực sự không nên cứ như vậy mà kết hôn."

"Tưởng Xương Bình lúc sinh thời dù có bao nhiêu bất kham, cũng không thể là lý do để hung thủ giết hắn, vì vậy chúng ta nhất định phải tìm ra sự thật. Đây là nhiệm vụ của chúng ta với tư cách là cảnh sát. Tôi hy vọng mọi người sẽ không pha bất kỳ cảm xúc cá nhân nào khi xử lý vụ án." Giang Thừa Ngạn nghiêm túc nhắc nhở.

"Đội trưởng, anh yên tâm, chúng tôi đều là cảnh sát kỳ cựu, có thể công tư phân minh."

Giang Thừa Ngạn gật đầu và nói tiếp: "Vì Tưởng Xương Bình đã quan hệ tình dục với ai đó trước khi chết, kẻ sát nhân rất có thể là người yêu đồng giới của anh ta, mà Tưởng Xương Bình lấy công việc của mình làm cái cớ chỉ để gặp riêng người yêu. Nhưng không biết tại sao hai người xảy ra tranh chấp, trong lúc tức giận hung thủ đã giết chết hắn, đây là suy đoán có khả năng xảy ra nhất hiện nay, cho nên việc đầu tiên chúng ta phải làm bây giờ chính là điều tra quan hệ cá nhân của Tưởng Xương Bình và tìm ra người tình bí mật của hắn".

Diêu Mẫn nhắc nhở: "Đội trưởng, tôi nghĩ Lý Thu Nhiên chắc hẳn sẽ biết ít nhiều về chuyện này. Chúng ta nên nói chuyện với cô ấy trước."


"Đúng vậy. Đây cũng là điều tôi muốn nói. Mặc dù kẻ sát nhân rất có thể là người yêu bí mật của Tưởng Xương Bình, nhưng chúng ta không loại trừ khả năng Lý Thu Nhiên là hung thủ. Ít nhất cô ấy có động cơ giết người, vì vậy chúng ta trước tiên phải loại trừ sự nghi ngờ đối với cô ta." Giang Thừa Ngạn dừng một chút rồi nói: "Bây giờ tôi sẽ phân công nhiệm vụ. Lưu Nhiễm, Vương Bân, các cậu hãy kiểm tra hồ sơ liên lạc và hồ sơ tiêu thụ của Tưởng Xương Bình. Tôi muốn biết lần cuối cùng anh ấy ở đâu."

Hai người nhìn nhau, lần lượt trả lời: "Vâng, đội trưởng."

"Lý Đồng, cậu và Trương Lương kiểm tra phương tiện xuất hiện trong camera giám sát. Quách Hải, Tôn Miểu, các cậu đi phòng trưng bày để nắm rõ tình hình. Diêu Mẫn sẽ đi cùng tôi, mọi người đã nắm rõ nhiệm vụ chưa?"

"Rõ." Mọi người đáp lại.

"Được rồi, chúng ta giải tán cuộc họp."

Mọi người thu dọn đồ đạc lần lượt rời đi, Tô Khả nhìn Giang Thừa Ngạn cười nói: "Vậy chúng ta vẫn đi quán bar sao?"

Giang Thừa Ngạn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta đi xem thử xem, có khi lại có manh mối. Như vậy đi, Diêu Mẫn, cô phụ trách thông báo cho Lý Thu Nhiên đến và xác định thi thể, sau đó tiến hành thẩm vấn đơn giản, tôi và Tô Khả sẽ công tác ở bên ngoài."

Nghe vậy, Diêu Mẫn buồn bã nói: "Đội trưởng Giang, tại sao lại là tôi? Không thể đổi người khác sao? Anh đang báo thù công khai à?"

Giang Thừa Ngạn cười nói: "Cô không nói thì tôi cũng quên, cô nói xem cô là nữ nhân mà trong đầu suốt ngày suy nghĩ cái gì?"

Diêu Mẫn bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm: "Ai mà nhìn thấy anh đang tìm kiếm thứ như vậy cũng sẽ hiểu lầm."

Giang Thừa Ngạn buồn cười nói: "Thế nào? Còn không chịu à."

Diêu Mẫn nịnh nọt nói: "Không dám không dám, bây giờ tôi đi làm, nhưng đội trưởng, lần sau khi chúng ta phân công nhiệm vụ, có thể để người khác chịu trách nhiệm tiếp nhận gia đình các nạn nhân không? Mỗi lần như vậy, tôi cũng đau lòng theo."


"Tiếp nhận gia đình nạn nhân là một phần rất quan trọng trong công việc của chúng ta. Tôi sẽ không tin tưởng nếu nó giao cho người khác, chưa kể Lý Thu Nhiên hiện là nghi phạm của chúng ta. Cô là một cảnh sát có kinh nghiệm, vì thế cứ như vậy mà tiếp tục đi."

Diêu Mẫn bất lực nói: "Được rồi, tôi hiểu. Tôi đi làm trước."

Tô Khả cũng đứng dậy nói: "Vậy tôi đi thay quần áo, gặp lại sau."

Hai người lần lượt rời đi, Giang Thừa Ngạn thu thập tư liệu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng Hoa An. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm ấm dễ nghe của Lăng Hoa An vang lên từ ống nghe.

"Alo, ai vậy?"

"Là tôi, Giang Thừa Ngạn." Giang Thừa Ngạn không khỏi khẩn trương, cậu hít một hơi thật sâu, nói: "Ông chủ Lăng, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Đội trưởng Giang, gọi trực tiếp tên tôi là được rồi."

Giang Thừa Ngạn giật mình, sau đó nói: "Lăng... Hoa An, Tưởng Xương Bình được xác nhận đã chết. Kế tiếp anh dự định thế nào?"

"Chết rồi?" Lăng Hoa An giả vờ kinh ngạc, trầm mặc một lát mới nói: "Số tiền đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, tôi nhất định phải lấy lại."

Giang Thừa Ngạn lấy giấy nợ ra, nhìn nó và nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp anh."

"Cám ơn đội trưởng Giang."

"Không có gì, nên làm thôi." Lăng Hoa An nhất thời không có phản ứng, Giang Thừa Ngạn có chút xấu hổ nói: "Được rồi, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây."

"Hôm nay đội trưởng Giang có tăng ca không?"

Giang Thừa Ngạn giật mình, nuốt xuống chữ 'công tác bên ngoài' khi nói ra, sau đó dùng một giọng khác nói: "Làm thêm giờ, anh tìm tôi có việc gì hả?"

"Tôi làm một ít cơm thịt kho, hơi nhiều, ăn không hết. Nếu đội trưởng Giang không ngại, cậu có thể ăn thử."


"Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?" Khóe miệng Giang Thừa Ngạn nhịn không được nhếch lên.

"Giang đội trưởng đã giúp tôi, tôi cũng không có gì cảm tạ câu, chỉ là một bữa cơm mà thôi, Giang đội trưởng không cần ngại."

"Tôi không ngại, tất nhiên là không ngại! Vậy anh có ở cửa hàng không?"

"Tám giờ tôi sẽ đến cửa hàng, lúc đó đội trưởng Giang có thể qua."

"Được. Ừm... tám giờ gặp nhau nhé." Khóe miệng Giang Thừa Ngạn nhếch lên liên tục.

"8 giờ gặp."

"Đội trưởng Giang, sao cười tươi thế, vừa rồi anh gọi cho ai vậy?" Không biết Tô Khả trở lại văn phòng khi nào.

"Tô Khả, cậu đi đường không phát ra tiếng động à? Tại sao lại không có chút động tĩnh nào? Làm tôi sợ muốn chết." Giang Thừa Ngạn vỗ ngực.

Tô Khả chỉ vào cửa phòng làm việc, giọng điệu buồn cười nói: "Chưa kể lúc tôi đi có gây ra tiếng động gì không, dù có ai bước vào thì cửa cũng kêu cọt kẹt. Anh phải tập trung đến mức nào mới không để ý thấy tôi đi vào đấy chứ?"

Giang Thừa Ngạn nhìn Tô Khả, có chút chột dạ, liền đổi chủ đề nói: "Tô Khả, kính mắt của cậu đâu?"

Tô Khả bị cận thị hơn 5 độ, hầu như ngày nào cũng phải đeo kính.

"Tôi đã thay kính áp tròng rồi." Tô Khả thản nhiên trả lời, nhìn Giang Thừa Ngạn nói: "Đừng ngắt lời. Nói thật cho tôi biết vừa rồi anh gọi cho ai. Cười tươi như vậy, giống như một kẻ ngốc có IQ bằng 0 trong tình yêu."

Giang Thừa Ngạn giật mình, tim đập thình thịch không rõ nguyên nhân, nói: "Đang nghĩ cái gì vậy? Bạn tôi nhờ tôi giúp một chuyện, tôi vừa nói cho anh ấy biết kết quả."

Tô Khả cảnh giác nói: "Bạn? Tôi biết không, nam hay nữ?"

Giang Thừa Ngạn thấy thế, buồn cười nói: "Không, Tô Khả, cậu giống hệt mẹ tôi. Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh thôi, lát nữa còn có việc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui