Sân bay sau tết âm lịch đúng là thời điểm đông đúc, Hạ Vân Chính nắm tay Tiểu Lộ cùng trở về, vì bé còn nhỏ nên ông vô cùng cẩn thận, sợ bản thân bất cẩn Tiểu Lộ bị người khác bắt cóc.
Ngàn phòng vạn phòng vậy mà ông vẫn làm mất đứa nhỏ.
"Chú vẫn luôn nắm tay thằng bé," giọng nói Hạ Vân Chính đầy nôn nóng, “Nhưng khi nhận ra thì không thấy đứa nhỏ đâu.”
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Vân Khai cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, chờ ông phản ứng lại, đã không thấy đứa nhỏ đâu hết.
Hạ Vân Chính chính là thiên sư, nên lập tức nhận ra có điều không thích hợp, nhưng làm cách nào ông cũng không thể truy ra tung tích kẻ đã bắt Tiểu Lộ, bất đắc dĩ phải gọi nhờ Hạ Cô Hàn giúp.
Khác với sự vội vàng của Hạ Vân Chính, Hạ Cô Hàn lại vô cùng nhàn nhã, còn ngáp một cái, "Chú không cần sốt ruột, Tiểu Lộ là tự mình đi."
"Tự đi?" Thanh âm Hạ Vân Chính không khỏi nâng cao vài tông, có chút khó tin, đứa nhỏ vì cái gì lại tự bỏ đi? Hơn nữa thằng bé còn nhỏ như thế, có thể đi nơi nào được?
Hạ Vân Chính quan tâm quá ắt sẽ loạn, nên khi ý thức được vấn đề —— Hạ Cô Hàn hình như không có bất ngờ với việc Tiểu Lộ bỏ đi.
Nói đúng hơn, thì Hạ Cô Hàn như đã dự liệu chuyện Tiểu Lộ sẽ mất tích.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Vân Chính lập tức bình tĩnh lại, chỉ hỏi một vấn đề, “Cô Hàn a, đồ đệ của chú không có việc gì đúng không?”
Ngữ khí nghe nhẹ nhàng, nhưng Hạ Cô Hàn biết chú mình lo lắng, cũng biết ông muốn mọt câu đảm bảo từ mình.
“Cô Hàn!” Hạ Vân Chính thấy Hạ Cô Hàn không nói lời nào, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.
Ông cảm nhận không phải là Tiểu Lộ tự rời đi, mà giống như bé bị thứ gì đó điều khiến.
Cũng vì nguyên nhân như thế, nên ông sợ đứa nhỏ gặp bất trắc, đã là con người thì ai mà không có trái tim, qua khoảng thời gian ở chung, ông không chỉ coi Tiểu Lộ là đồ đệ, mà ông coi đứa nhỏ như chính con ruột của mình để chăm sóc
"Chú đừng quá lo," rốt cuộc Hạ Cô Hàn cũng chịu lên tiếng, giọng nói vẫn lười biếng như cũ, "Tiểu Lộ sẽ không có việc gì đâu."
Câu nói cùng ngữ khí của y nhanh chóng trấn an Hạ Vân Chính, có lẽ ông cũng biết thực lực của đứa cháu mình, cũng có lẽ là thái độ quá bình thản như nắm chắc của y.
Hạ Vân Chính thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc lộ ra một chút ý cười, “Cô Hàn, Tiểu Lộ liền nhờ con rồi.”
Hạ Cô Hàn "Dạ” một tiếng.
Kết thúc trò chuyện, Hạ Cô Hàn quay đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên, khẽ cười nói: “Cá, cắn câu.”
Cố Tấn Niên thu hồi di động, đứng lên, vươn tay về phía Hạ Cô Hàn, “Bắt cá thôi?”
Hạ Cô Hàn đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay ông chồng quỷ, thuận thế được hắn kéo đứng dậy.
Cả hai không kinh động bất kì ai, rời khỏi khách sạn sau đó lên máy bay trực tiếp đến thẳng Kinh thị.
Thời điểm đến Kinh thị, bên ngoài đã tối đen.
Bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng rồi xuống, đem toàn bộ thế giới bao phủ một màu trắng.
Từ Đồng Châu đến Kinh thị, nhiệt độ giảm tận mười mấy độ, bước chân ra khỏi sân bay, Hạ Cô Hàn đã cảm nhận được gió lạnh ập vào mặt.
Cũng may thần hồn y đã khôi phục, bận thêm chiếc áo khoác dày, cũng không còn lạnh lẽo như trước.
Vào Kinh thị, Hạ Cô Hàn không lập tức đi tìm Tiểu Lộ, mà tìm một khách sạn gần đó nghỉ ngơi, chờ đám Quỷ y hành động.
Càng về khuya, gió tuyết càng lớn, tiếng giò lùa vào cửa kính đến rung động, càng tăng thêm sự bất an.
Kim ngắn chỉ đúng 12 giờ, Hạ Cô Hàn nằm trên giường như đã ngủ, bỗng dưng mở mắt.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp ráo hoảnh không có tia nhập nhèm buồn ngủ.
Cố Tấn Niên đang đứng ở bên cửa sổ, Hạ Cô Hàn từ trên giường ngồi dậy cũng bước đến cạnh hắn.
Hai vợ chồng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sự náo nhiệt của tết âm lịch vẫn chưa rút, những đồ vật trang trí màu đỏ vẫn còn đó.
Dù đã khuya nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác vô cùng náo nhiệt.
Đồng tử màu đen của Cố Tấn Niên bỗng dưng lan tràn, rất nhanh đôi mắt hắn chỉ còn một màu đen tuyền.
Cùng với đôi mắt Cố Tấn Niên, thì khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng bị bóng tối nhanh chóng che phủ, đèn đường cũng không thắng nổi hắc ám xung quanh.
Đây là thế giới trong mắt của Cố Tấn Niên, cũng là thế giới mà hắn chia sẻ cho Hạ Cô Hàn.
Trong bóng đêm vô tận có không ít kim quang từ bốn phương tám hướng ồ ạt bay đến, chúng nó lập loè như đóm đóm trong đêm, cuồng cuộn mãnh liệt hướng đến.
Hạ Cô Hàn rõ ràng mà thấy được những kim quang đó, mỗi một viên cầu ánh sáng đều bao lấy một sinh hồn nồng đậm linh hồn chi lực.
Quỷ Y cuối cùng đã dùng đến tử mẫu cổ mà “Joker” lần trước đưa cho, hơn nữa bọn chúng còn bỏ vào “Thần Tiên Tán”, sau đó thông qua mạng lưới giao thiệp của Nhậm Học Lễ đem “Thần Tiên Tán” phân bố ra khắp nơi.
Mà hiện tại, bọn chúng đang vội vàng muốn làm sống lại cái “Thần minh” kia, nên vội vàng thúc giục mẫu cổ triệu hồi tử cổ.
Tử cổ đã câu lấy những linh hồn của người đã hít “Thần Tiên Tán”, dưới sự triệu hoán của mẫu cổ, chúng nhanh chóng câu ra linh hồn người sống, hoá thành tinh quang, rồi ồ ạt hội tụ vào linh hồn “Thần minh”.
Mà “Thần minh” hấp thu những sinh hồn này, đem hồn chết chuyển hoá thành hồn sống, sau đó sẽ cắn nuốt linh hồn Tiểu Lộ, xâm chiếm thân thể của bé, chân chính mà sống lại.
Hiện tại, những tinh quang này đang hội tụ lại nơi “Thần minh” đang ở.
Hạ Cô Hàn nhìn ngoài cửa sổ thấy những điểm tinh quang đều như hội tụ về một chỗ, cũng không nóng nảy, mà nhàn nhã dựa đầu vào vai Cố Tấn Niên, đôi mắt xinh đẹp không giấu được sự mỉa mai xem thường.
Cắn nuốt đi, tốt nhất có thể đem những điểm tinh quang này nuốt hết.
Nhưng giây tiếp theo, cũng không biết nhìn đến cái gì, Hạ Cô Hàn bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, ánh mắt chớp động.
Cố Tấn Niên đứng bên cạnh cũng không khỏi híp mắt nhìn.
Hạ Cô Hàn không khỏi cười khẽ một tiếng, “Thỏ khôn có ba hang, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Trong bóng đêm, những điểm tinh quang đã hợp lại thành một cột sáng, nhanh chóng phóng về phía Tây Bắc ở Kinh thị.
Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy được trong cột sáng lớn đó lại phân ra vài nhánh nhỏ, sau đó phiêu về những hướng khác nhau.
Dư Bắc Quang gỡ xuống mũ áo choàng, bước chân nhanh chóng chạy vào bên trong sơn động.
Rất nhanh đã có người bên trong ra đón, thuận thế lão liền đưa áo choàng cho người đó, gấp gáp hỏi: “Thế nào rồi?”
“Hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả.” Thủ hạ nhanh chóng thông báo, cũng đưa Dư Bắc Quang bước vào bên trong.
Bên trong sơn động lại khá lớn, xung quanh vách tường treo đuốc, lửa sáng bập bùng đem diễn động chiếu rõ như ban ngày.
Chính giữa sơn động dắt một bàn tế hình tròn, đó cũng là nơi quỷ y điều chế “Thần Tiên Tán”.
Mà hiện tại, bàn tế đã sạch sẽ gọn gàng, chuẩn bị cho nghi thức làm sống lại "Thần minh".
Một đóa hoa bỉ ngạn đỏ như máu nở rộ, từ tâm hoa kéo dài ra chín nhụy dừng ở trên bàn tế, hình thành một khe lõm nhỏ.
Mỗi cái nhụy đều có một người bận trường bào trắng đang ngồi xếp bằng bên cạnh, bọn họ rũ mi, bộ dạng vô cùng thành kính.
Nhưng nếu nhìn kĩ trong mắt họ chính là một loại cuồng tín đến không thể diễn tả.
Giống hệt với ánh mắt của Dư Bắc Quang bây giờ.
Bàn tay Dư Bắc Quang nắm thành quyền, thanh âm tràn ngập áp lực, khiến nó trở nên khàn đặc khó nghe, “Nghi thức, bắt đầu.”
Bốn chữ rơi xuống, không khí chung quanh như cô đọng, ánh lửa trên vách đá cũng không còn chớp động.
Giây sau, không khía trong sơn động lại lần nữa kích động, toàn bộ như bị hút vào tâm đoá hoa.
Chín người bận áo bào trắng ngồi xếp bằng, nhanh chóng cắt cổ tay chính mình, máu tươi trào ra, phun lên khe lõm của nhụy hoa, theo đường khe chạy thẳng về tâm hoa.
Đoá hoa bỉ ngạn được máu rót vào càng nở rộ, màu sắc đỏ thẳm, tản ra nồng đậm mùi máu tươi.
Bàn tế như có sinh mệnh, không ngừng hút lấy sinh mệnh trên 9 người áo bào trắng đang ngồi.
Chỉ vài phút sau, 9 người áo trắng đã bị hút thành thây khô.
Bọn họ ngã xuống đất, hai mắt trừng to, tròng mắt muốn rơi cả ra bên ngoài.
Tử vong lại không làm bọn họ sợ hãi, mất cả mạng nhưng trong mắt 9 kẻ áo choàng trắng đều không mất đi sự cuồng tín ban đầu.
Chín người này vì “Thần minh” mà sống mà chết, nhưng Dư Bắc Quang cũng không bố thí một ánh mắt về phía bọn họ, lực chú ý của lão hiện tại chỉ đặt trên bàn tế.
“Ca ca ca.”
Đoá hoa bỉ ngạn hút nó máu thì không ngừng phát ra tiếng vang, sau đó từ bàn đá nâng lên.
Tiểu Lộ được đặt trên giường đá, đôi tay nhỏ đặt trên bụng, hai mắt xanh thẳm mở to, nhưng trong đồng tử lại không có chút thần thái nào, nếu không phải lồng ngực bé còn phập phồng, thì không khác gì một xác chết.
Dư Bắc Quang cùng những người trong sơn động nhanh chóng hướng bàn tế đang đặt Tiểu Lộ quỳ xuống, miệng rì rầm, giống như đang nói lời chúc, lại như đang nỉ non, khiến người khác nghe đến rợn cả da đầu.
Một hồi sau, Dư Bắc Quang ba quỳ chín lạy mà bò lên trên bàn tế, đầu gối đi được tới gần Tiểu Lộ, vô cùng thành kính mà mở miệng bé ra, đem cổ trùng nhét vào trong miệng bé.
Dưới sự thúc giục của mẫu cổ, tử cổ khắp nơi trên đất nước nhanh chóng hưởng ứng, câu lấy hàng ngàn hàng vạn sinh hồn ào ào bay về phía này.
Trong khoảng khắc lúc đoá hoa bỉ ngạn nở rộ lớn nhất, quang man nở rộ, khiến cả sơn động như nhuộm trong biển máu, Tiểu Lộ bị trói chặt trong ánh sáng đỏ.
Dư Bắc Quang không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cửa động, lão đang tưởng tượng đến lúc hừng đông, khi “Thần minh” sống lại, không gì có thể ngăn cản được ngài ấy, càng nghĩ Dư Bắc Quang nhịn không được run lên.
Rốt cuộc, những sinh hồn mà Dư Bắc Quang cùng những Quỷ y đang chờ đợi cũng bay vào sơn động, sau đó liền bị đoá hoa bỉ ngạn hút lấy, cuối cùng nó lại tiến vào cơ thể bé nhỏ đang nằm trên bàn tế.
Những sinh hồn kia như là vô tận, hấp thu suốt 3 tiếng đồng hồ, mới biến mất hoàn toàn.
Sau đó, hồng quang của đoá hoa bỉ ngạn cũng được thân thể Tiểu Lộ thu vào.
Sơn động to lớn yên tĩnh, sau đó khôi phục lại bình thường, như chưa có chuyện gì phát sinh.
Nhưng Dư Bắc Quang cùng những Quỷ y kia lại quỳ mọp xuống đất, như dâng lên thành kính của chính mình.
Chờ nghĩ thức làm sống lại “Thần minh” kết thúc.
Sau đó lại đợi “Thần minh” tỉnh lại.
Toàn bộ trong sơn động bây giờ áp lực dâng trào, không ai dám hít thở mạnh, mỗi giây trôi qua Tiểu Lộ nằm trên bàn tế cũng không có bất kì động tĩnh nào.
Nhóm Quỷ y chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc có người nhìn không được, xoay sang hỏi Dư Bắc Quang, “Đại nhân…… Thần…… Ngài ấy vì cái gì……”
Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân từ cửa sơn động truyền đến, tiếng bước chân nhàn nhã có quy luật nhưng đám Quỷ y lại thấy như búa tạ đập vào tim.
Đám Quỷ Y nhanh chóng quay đầu nhìn, khi thấy rõ người đang bước vào là ai, Dư Bắc Quang không khỏi sợ hãi, khoé mắt như nứt ra mà hét lớn: "Hạ Cô Hàn! Tại sao lại là mày?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...