Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Toàn bộ phòng khách chỉ còn lại tiếng gào rú điên cuồng của Kỷ Tĩnh Nhu, Nhậm Học Bác lại tựa như người câm, không nói được một lời, tùy ý để Kỷ Tĩnh Nhu vừa chửi vừa đấm.
Khi Hạ Cô Hàn bước vào thấy khung cảnh nhốn nháo cũng không rảnh can ngăn, mà nhàn nhã tìm một vị trí ngồi xuống, chờ Kỷ Tĩnh Nhu nổi điên xong.
Thiết Diện đứng một bên quan sát, cuối cùng cũng không nhìn được mà hướng Hạ Cô Hàn hỏi: “Ông chủ Hạ, có cần kéo bà ta ra không?”
Hắn lo lắng Kỷ Tĩnh Nhu đánh chửi xong thì tức giận cũng xẹp xuống, sau đó lại một lần nữa bao che cho Nhậm Học Bác.
Lúc đó, không phải nỗ lực li gián nãy giờ đều như muối bỏ bể hay sao?
Hạ Cô Hàn xua xua tay, “Không cần.”
Kỷ Tĩnh Nhu thương Nhậm Học Bác là sự thật, nhưng ai mà không thương chính bản thân mình hơn? Ả là người thông minh, trải qua chuyện nãy giờ cũng thấy rõ, nên cái thứ gọi là tình cảm gì đó đã biến mất hầu như không còn.
Khi đã không còn tình nghĩa, thì ai lại nguyện ý bao che cho người không khác kẻ thù của mình?
Quả nhiên như Hạ Cô Hàn suy nghĩ, hơn mười phút sau, Kỷ Tĩnh Nhu dần dần bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía Mâu Hàng Âm, “Tôi nói, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho mấy người.”
Hai mắt Nhậm Học Bác trừng lớn, trong miệng phát ra tiếng ô ô ô, trong mắt tràn đầy hung ác nham hiểm chi sắc, giống như muốn dùng ánh mắt uy hϊếp Kỷ Tĩnh Nhu.
Kỷ Tĩnh Nhu biết giờ phút này Nhậm Học Bác đã là con hổ mất năng vuốt, không có gì đáng sợ, ả lườm lão một cái sau đó vuốt lại tóc tai, tư thái ưu nhã ngồi xuống sofa đối diện Hạ Cô Hàn, đem mọi thứ mà ả biết nói ra hết.
Kỷ Tĩnh Nhu xuất thân từ gia đình khá giả, trước khi trở thành vợ Nhậm Học Bác thì ả chính là thư kí của lão ta, khi Nhậm Học Bác chưa ly hôn người vợ trước thì cả hai đã dan díu với nhau.
Ả ẩn nhẫn hơn 10 năm, mới từ tình nhân mà biến thành Nhậm phu nhân.
Trong 10 năm này, Kỷ Tĩnh Nhu cũng đã ba lần mang thai, nhưng lại không giữ được.
Sau khi được lão cưới vào cửa, khó khăn lắm ả mới có thể mang bầu và sinh ra một đứa con trai, đó chính là Nhậm Tĩnh Kiệt, cậu ta cũng chính là ranh giới của ả!
Cứ ngỡ gả cho Nhậm Học Bác, thì sẽ hoá thành Nhậm phu nhân cao cao tại thượng.
Nhưng khi bước vào cửa Nhậm gia, ả mới biết được địa vị của Nhậm Học Bác ở Nhậm gia chính là chả có gì.
Tuy lão là con trai cả của Nhậm lão gia tử, nhưng Nhậm lão gia tử hoàn toàn không tín nhiệm Nhậm Học Bác, chỉ cho lão ta một cái chức không hề có quyền.
Người mà Nhậm lão gia tử chân chính muốn bồi dưỡng thành người thừa kế, chính là đứa con trai của Nhậm Học Bác cùng người vợ trước, Nhậm Tĩnh Tiêu.
Mà khiến ả xấu hổ chính là người từng thoát ly khỏi Nhậm gia - Nhậm Học Lễ hai bàn tay trắng lại sáng lập ra sản nghiệp không hề nhỏ.
So với em trai cùng con trai, quả thật Nhậm Học Bác không chỉ bình thường mà có thể nói là rất tầm thường.
Khi đó Kỷ Tĩnh Nhu thật sự yêu Nhậm Học Bác, nên những chuyện này đều không quan tâm, dù thương trường lão không thể so được với em trai, địa vị trong nhà cũng không bằng con trai, nhưng Kỷ Tĩnh Nhu cũng không có hối hận khi gả cho lão.
Dù sau đó Kỷ Tĩnh Nhu phát hiện Nhậm Học Bác buôn bán chất cấm, ả cũng tận lực che giấu giùm lão.
Nói tới đây, Kỷ Tĩnh Nhu dừng một chút, “Tôi không biết người giao dịch với lão là ai, nhưng kẻ đó hình như nắm nhược điểm của Nhậm Học Bác, vì mỗi lần kẻ đó đến tìm, lão đều cho kẻ đó một số tiền lớn.”
Kỷ Tĩnh Nhu khi đó rõ ràng nhìn thấy ánh mắt tàn độc của Nhậm Học Bác, rõ ràng là muốn gϊếŧ kẻ kia, nhất lao vĩnh dật.
Nhưng có vẻ sau lưng kẻ kia là một tập đoàn lớn, nên Nhậm Học Bác vô cùng kiêng kị, chỉ có thể cười nịnh nọt cúi đầu khom lưng.
“Nửa năm trước kẻ đó lại lần nữa tới tìm Nhậm Học Bác,” Kỷ Tĩnh Nhu có chút chán ghét mà nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: “Bất quá lần này gã ta cũng không đòi tiền, mà còn đưa tiền ngược lại cho Nhậm Học Bác.”
Lúc ấy Kỷ Tĩnh Nhu chỉ nghe được như thế, đã bị kêu ra khỏi phòng.
Chuyện sau đó ả hoàn toàn không nghe được gì, nhưng kể từ ngày đó những kẻ kia thường xuyên đến Nhậm gia tìm Nhậm Học Bác, mà thái độ của Nhậm Học Bác cũng thay đổi hoàn toàn, lão đối với kẻ kia niềm nở kính trọng rất nhiều.
Hai người nói chuyện đều phải trốn trong thư phòng, mà mỗi lần nói là tận 2,3 tiếng đồng hồ.
Lúc trước, cả người Nhậm Học Bác chính là nặng nề u ám, nhưng hiện tại lại trở nên khí phách hăng hái, có lần tâm trạng lão vui vẻ mà ở trước mặt Kỷ Tĩnh Nhu đắc ý, vênh váo tuyên bố Nhậm gia cuối cùng sẽ là của lão, lão chính là người sẽ dẫn dắt Nhậm gia lên đỉnh hào môn.
Nhậm Học Bác sau đó thấy Kỷ Cần khôn khéo, lại mở một hộp đêm, liền đem chuyện bán Thần Tiên Tán giao cho Kỷ Cần.
Kỷ Tĩnh Nhu ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp, còn dò hỏi Nhậm Học Bác chuyện là thế nào, thì lão ta lại thề son sắt mà nói, cả nhà Nhậm Học Lễ rất nhanh sẽ chết hết, còn để Kỷ Tĩnh Nhu làm mai cho hôn sự của Kỷ Cần cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Đến lúc đó Nhậm Tĩnh Tĩnh vừa chết, Kỷ Cần liền có thể kế thừa tài sản của Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Nói thật, Kỷ Tĩnh Nhu vô cùng chướng mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Nhậm Tĩnh Tĩnh so với Kỷ Cần lớn hơn vài tuổi, còn qua một đời chồng, không phải là một nữ nhân sạch sẽ, căn bản không hề xứng với em trai của ả.
Nhưng nhìn cái công ty kiến trúc của Nhậm Tĩnh Tĩnh, rồi cả cái gia sản của Nhậm Học Lễ, Kỷ Tĩnh Nhu đành phải đồng ý tác hợp cho Kỷ Cần cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh.
“Tôi chỉ biết có như vậy thôi.” Kỷ Tĩnh Nhu nói.
Dù ả là người bên gối, nhưng trước nay với cái tính đề phòng thì Nhậm Học Bác vẫn chưa từng đặt quá nhiều niềm tin lên Kỷ Tĩnh Nhu.
Thẳng đến lúc này Kỷ Tĩnh Nhu mới ý thức được chuyện này, quả thật ả tiếc cho tuổi xuân của chính mình chôn vùi vào lão ta, tiếc cho chính tình cảm chân thành của mình đã đặt lên người lão, còn không nghĩ đến bản thân mà giúp gã.
Kết quả được gì? Ả cùng con trai trở thành thứ vứt đi trong mắt Nhậm Học Bác.
Kỷ Tĩnh Nhu trong mắt một mảnh mỉa mai, không chút nào sợ hãi mà đối diện với ánh mắt âm lãnh thù hằn của Nhậm Học Bác, trong mắt ả cũng đồng dạng ấp ủ thù hận lửa giận.
“Kỷ Tĩnh Nhu,” Hạ Cô Hàn lười biếng mà lên tiếng: “Bệnh của Nhậm Tĩnh Tiêu là như thế nào?”
Kỷ Tĩnh Nhu không nghĩ sẽ bị hỏi về chuyện này, nên miệng cũng không biết phải mở ra thế nào.
Hạ Cô Hàn lại giống như nhìn thấu tâm lý ả, cười nhạo nói: “Bà cho người hạ độc anh ta.”
Ánh mắt Kỷ Tĩnh Nhu lóe lóe, môi cũng run rẩy, vì đây cũng chính là tội ác của ả, nên liền dùng im lặng để chống đỡ, giống như chỉ cần ả không nói thì không ai biết được chuyện đó do ả gây ra.
Hạ Cô Hàn không thèm để ý đến sự im lặng của Kỷ Tĩnh Nhu, hãy còn nói: “Nhậm Tĩnh Tiêu hẳn đã sớm chết, bà hạ độc anh ta chính là kiến huyết phong hầu, người lớn uống vào còn chết, huống chi khi đó Nhậm Tĩnh Tiêu chỉ mới là một đứa nhỏ.”
“Tôi không có!” Kỷ Tĩnh Nhu không muốn thừa nhận tội ác của chính mình, mở miệng liền phủ nhận: “Tôi chỉ hạ thuốc làm nó yếu sinh lý, sau này không thể có con, căn bản là không muốn gϊếŧ nó!”
Còn gì đau hơn khi không thể có chính đứa con ruột của mình, thừa kế gia tài đồ sộ thì thế nào?
Năm đó sau khi sinh ra Nhậm Tĩnh Kiệt, Kỷ Tĩnh Nhu liền vì tương lai của con trai mà vạch ra một kế hoạch, ả đã lén hạ thuốc vào thức ăn của Nhậm Tĩnh Tiêu khi đó mới 13 tuổi, thuốc đó sẽ không lấy mạng, nhưng tác dụng chính là chậm rãi thay đổi quá trình dậy thì của Nhậm Tĩnh Tiêu, khiến hắn ta sau này không thể trở thành một nam nhân chân chính.
Kỷ Tĩnh Nhu luôn miệng nói chính mình hạ thuốc cho Nhậm Tĩnh Tiêu chỉ làm hắn yếu sinh lý, chứ không hạ độc để lấy mạng, ai mà biết thân thể Nhậm Tĩnh Tiêu lại suy yếu theo thời gian? Chỉ có chút thuốc vậy mà cũng chịu không nổi.
Hạ Cô Hàn trực tiếp đem một phần bệnh án đã được sao chép ném tới trước mặt Kỷ Tĩnh Nhu.
Đây là phần bệnh án của Nhậm Tĩnh Tiêu mà Chu gia lưu trữ lại, đây là kết quả mà Chu lão chẩn bệnh cho Nhậm Tĩnh Tiêu.
Trong bệnh án rõ ràng có viết, Nhậm Tĩnh Tiêu là trúng độc dẫn tới suy đa tạng.
Hạ Cô Hàn từ Chu Cảnh Tình mà biết được, Nhậm Tĩnh Tiêu còn sống được tới giờ chính là một kì tích, hắn ta trúng độc khi còn nhỏ, nhưng không biết nguyên nhân gì lại có thể sống sót.
Nhưng đây là chất kịch độc, tuy không lấy mạng nhưng khiến nội tạng Nhậm Tĩnh Tiêu ảnh hưởng rất lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm nay Nhậm Tĩnh Tiêu vẫn luôn sinh bệnh.
Bệnh án là mấy năm trước, Hạ Cô Hàn căn bản không cần bịa ra để gạt Kỷ Tĩnh Nhu.
Nhưng dù chứng cớ đập ở trước mắt, nhưng Kỷ Tĩnh Nhu vẫn là một mực chắc chắn khẳng định, ả không hạ độc Nhậm Tĩnh Tiêu.
Thiết Diện thấy Kỷ Tĩnh Nhu như vậy, nên cũng mở miệng mà nhắc nhở ả một câu: “Sao bà không nghĩ đến, kế hoạch hạ thuốc của bà năm đó bị phát hiện, kẻ kia đã đánh tráo thuốc của bà?”
Cho nên cái thuốc yếu sinh lý trở thành thuốc độc.
Kỷ Tĩnh Nhu nghe câu này của Thiết Diện như bị một đòn cảnh tỉnh, lập tức xoay sang nhìn Nhậm Học Bác, mà hét lớn, “Độc là mày hạ!”
Nói cách khác Nhậm Học Bác đã sớm biết Kỷ Tĩnh Nhu muốn hạ thuốc cho Nhậm Tĩnh Tiêu, nên chơi chiêu trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Lão đã tráo thuốc thành kịch độc, muốn thông qua tay Kỷ Tĩnh Nhu gϊếŧ chết Nhậm Tĩnh Tiêu!
Sống cùng một con rắn độc nhiều năm, giờ mới thấy được chân tướng.
Kỷ Tĩnh Nhu không rét mà run.
Ả vẫn luôn cho rằng Nhậm Học Bác cũng yêu ả, nếu không sau khi ly hôn sẽ không lập tức cưới ả vào cửa.
Nhưng hiện tại nhìn lại, lão ta thật sự yêu ả sao? Không, Nhậm Học Bác chỉ là đem ả trở thành đao phủ, dùng ả để gϊếŧ đi chính đứa con ruột của mình!
Nếu năm đó Nhậm Tĩnh Tiêu thật sự trúng độc bỏ mình, Kỷ Tĩnh Nhu tin chắc cảnh sát sẽ tra ra ả là người hạ độc, mà xác thật ả đã tự tay hạ cái "độc" này.
Mà ả còn có động cơ để gây án chính là mẹ kế ghét con chồng đến rõ ràng.
Kỷ Tĩnh Nhu căn bản là không thể cãi lại, trực tiếp trở thành kẻ lót đường cho Nhậm Học Bác.
Khó trách sau khi sinh ra Nhậm Tĩnh Kiệt, Nhậm Học Bác luôn cùng ả cảm thán tương lai sau này của con trai sẽ ảm đạm, chuyện gì cũng bị Nhậm Tĩnh Tiêu áp một đầu, sẽ luôn tầm thường vô vị.
Ở đâu ra chuyện lão ta suy nghĩ cho con trai? Rõ ràng là lão đang ám chỉ Kỷ Tĩnh Nhu đi gϊếŧ Nhậm Tĩnh Tiêu!
Phòng khách không mở điều hoà, nhưng ả lại cảm thấy lạnh đến xương cốt.
Mấy năm nay, sao ả có thể sống bên cạnh một con ác ma? Vì lợi ích mà có thể dùng chính con ruột để làm đá lót đường?
Nếu nói khi nãy Kỷ Tĩnh Nhu hận Nhậm Học Bác chỉ muốn đem gã ăn tươi nuốt sống, thì bây giờ ả đã hoàn toàn tuyệt vọng, những thứ ả cho là tốt đẹp, lại chính là ảo mộng mà chính ả nghĩ ra.
Kỷ Tĩnh Nhu nhìn chằm chằm Nhậm Học Bác, gằn từng chữ một mà nói: “Tôi biết ở phòng an ninh dưới bãi đỗ xe công ty Nhậm Học Bác có giấu một cái máy tính, tuy không biết bên trong có gì, nhưng tôi thấy lão ta giữ nó rất cẩn thận.”
Vì dù gì Kỷ Tĩnh Nhu cũng chung chăn gối với Nhậm Học Bác, tuy bây giờ mới nhìn ra bộ mặt của lão, nghiêng có vài bí mật của lão ả cũng biết.
Hiển nhiên,cái tin mà Kỷ Tĩnh Nhu cũng cấp là với cùng quan trọng.
Nhậm Học Bác vừa nghe thấy thì đồng tử lập tức co rút, trên trán cũng nổi từng đạo gân xanh, miệng phát ra tiếng ô ô như gào rống.
Lão hiện tại không khác gì con chó điên, cố gắng muốn lao tới chỗ Kỷ Tĩnh Nhu.
Nhưng cả cơ thể như bị trói buộc, miệng lại không thể nói, chỉ một lúc sau trong mắt Nhậm Học Bác chỉ còn lại tuyệt vọng, cả người ngã trên đất không nhúc nhích.
Không khác gì một người đã chết.
Hạ Cô Hàn quét mắt nhìn Nhậm Học Bác một cái, sau đó nhắn cho Miêu Doanh Doanh một cái tin, muốn Miêu Doanh Doanh đi theo địa chỉ mà Kỷ Tĩnh Nhu đã nói, xem có tìm được chiếc máy tính nào không?
Tin nhắn vừa chuyển, Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ, lại nhắn tiếp một tin, chính là muốn Miêu Doanh Doanh đến Bộ ngành đặc thù Đồng Châu tìm Hạ Cô Dần.
Tin nhắn có chút dài, phòng cũng có không ít người nên y không thể dùng voice.
Cố Tấn Niên ngồi bên cạnh, nhìn cái biểu tình của y liền hiểu, nên trực tiếp cầm qua di động của Hạ Cô Hàn mà nhắn những gì vợ muốn nói.
Sau đó cũng không để Hạ Cô Hàn coi lại tin mà trực tiếp bấm gửi qua cho Miêu Doanh Doanh.
Quả thật, cái nết lười của Hạ Cô Hàn một phần cũng vì sự chiều chuộng của lão chồng quỷ mà ra.
Hạ Cô Hàn nhìn khung tin nhắn, quả thật nội dung đúng với những gì y đã nghĩ.
Khoé môi liền cong lên, cả người như không xương mà ngã dựa vào ngực Cố Tấn Niên.
Ngón tay dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa ở huyết thái dương Hạ Cô Hàn, động tác mềm nhẹ mà giúp y matxa.
Chỉ chốc lát sau sau, Miêu Doanh Doanh đã rep lại 【 nhận thông tin 】.
Hạ Cô Hàn cũng không nói gì nữa, nhắm mắt lại, chờ Miêu Doanh Doanh mang máy tính của Nhậm Học Bác tới đây.
Thiết Diện đứng ở một bên đầu tiên là nhịn không được nhìn về phía Mâu Hàng Âm, chỉ thấy Mâu Hàng Âm giờ phút này chính diện vô biểu tình mà ngồi trước máy tính gõ liên hồi, ngón tay thanh mảnh lướt trên bàn phím gõ ra những thanh âm có quy luật.
Hắn dời đi tầm mắt, nhìn về phía Hạ Cô Hàn.
Tuy đã quen với việc Hạ Cô Hàn có thể bạ đâu ngủ đó, cái tư thế của y nhìn lúc nào cũng cảm thấy khá quái dị, nhưng lại khiến hắn cảm thấy đó là hiển nhiên mà còn khá nhàn tản.
Mặc kệ là Hạ Cô Hàn hay là Mâu Hàng Âm, tựa hồ đều không cảm thấy cảm thương cho Kỷ Tĩnh Nhu chút nào.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, cả hai người thay nhau đập nát tuyến tinh thần cùng ảo tưởng của Kỷ Tĩnh Nhu, để ả thấy rõ gương mặt thật của Nhậm Học Bác, thì sao có thể đồng tình với ả được?
Làm tiểu tam trong cuộc hôn nhân của người khác, sau đó còn có ý định hại đứa nhỏ con vợ trước.
Ả chính là gieo gió gặt bão mà thôi.
Đang miên man suy nghĩ, Thiết Diện đột nhiên nghe được Kỷ Tĩnh Nhu hét lên một tiếng đầy đau đớn, ả như hoá thành con thú dữ mà lao đến chỗ Nhậm Học Bác đánh đấm.
Nãy giờ Kỷ Tĩnh Nhu ngồi ở sofa là đang suy ngẫm, càng ngẫm ả lại càng không cam lòng, cả người như bị lửa thiêu đốt.
Chỉ cần nghĩ đến hơn mấy chục năm nay hết lòng hết dạ vì lão súc sinh này, ả chỉ muốn gϊếŧ chết Nhậm Học Bác, uống máu ăn thịt lão để tế lại khoảng thời gian mà ả đã bỏ ra.
Nhậm Học Bác bị Thiết Diện giam cầm căn bản là không động đậy, chỉ có thể tùy ý Kỷ Tĩnh Nhu ở điên cuồng đánh đấm.
Lần này Kỷ Tĩnh Nhu chính là điên rồi, ả cắn vào lỗ tai Nhậm Học Bác mà xé đứt xuống, máu tươi lập tức phun ra, khiến gã đau đớn đến ngũ quan vặn vẹo.
Khuôn mặt Kỷ Tĩnh Nhu bị máu phun, miệng dính đầy máu không khác gì ác quỷ từ địa ngục bò lên, lỗ tai này như chưa đủ, ả liền hướng qua lỗ tai còn lại.
* kiến huyết phong hầu: một loại cây cao to gọi là “tiễn độc mộc” (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên).
Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc.
Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong.
Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).
-----Còn tiếp-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...