Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản


Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Trương Cảnh Lâm vừa bước vào Bộ ngành thì đã thấy từ xa có một cậu trai trẻ tuổi.

Cậu nhanh chóng bước qua, liền đối diện với tầm mắt đối phương, Trương Cảnh Lâm thoáng sửng sốt một chút, giây tiếp theo lại như không có gì mà bước đến, nở nụ cười xán lạn, “Xin chào, xin hỏi cậu là?”
“Hạ Cô Dần.” Hạ Cô Dần tự giới thiệu: “Tôi là thành viên của Bộ ngành đặc thù Vụ Châu, ông chủ Hạ phân công đến đây phụ giúp điều tra."
Trương Cảnh Lâm nhiệt tình mà nói: “Tôi là Trương Cảnh Lâm, có cần tôi dẫn cậu đi một vòng hay không?”
Hạ Cô Dần suy xét trong chốc lát, vẫn không cự tuyệt, “Làm phiền rồi.”
Hai người tuổi xấp xỉ, nên cũng dễ nói chuyện hơn.
Chỉ là càng nhìn Trương Cảnh Lâm, Hạ Cô Dần càng cảm thấy tướng tá người này thật giống với đàn em kia.
Người đàn em chung trường, chung ngành với Hạ Cô Dần tên là Dư Phi Bạch, Hạ Cô Dần lần đầu tiên nhìn thấy là ở buổi lễ khai giảng, lúc ấy Hạ Cô Dần là người hướng dẫn tân sinh viên đến ktx.
Kỳ thật Hạ Cô Dần cùng Dư Phi Bạch cũng không quá thân quen, gần đây nhất cậu gặp Dư Phi Bạch là ở Hội học sinh vào tháng rưỡi trước.

Nhưng ấn tượng của Dư Phi Bạch lại khắc sâu trong đầu Hạ Cô Dần, vì cậu cảm thấy mình và cậu đàn em là cùng loại người.
Hạ Cô Dần có năng lực thực đặc thù, có thể dễ dàng bắt được cảm xúc của người khác, sau đó phán đoán tâm lí của họ.

Mà lần đầu tiên gặp Dư Phi Bạch, Hạ Cô Dần liền cảm nhận được được loại năng lực này ở trên người Dư Phi Bạch.
Bất quá lần trước Hạ Cô Dần có thể cảm giác được Dư Phi Bạch, là bởi vì Dư Phi Bạch phóng thích cảm xúc của chính mình, để điều tra cảm xúc của người khác.
Nhưng hiện tại, Trương Cảnh Lâm không có làm như vậy, nên cậu cũng không cảm nhận được rốt cuộc Trương Cảnh Lâm có năng lực giống mình hay không?
Hạ Cô Dần cũng không lo lắng ý nghĩ của mình bị Trương Cảnh Lâm nghe được, vì một khi Trương Cảnh Lâm muốn nghe trộm tiếng lòng của cậu, nhất định sẽ thả ra cảm xúc, lúc đó Hạ Cô Dần liền phán đoán được năng lực của Trương Cảnh Lâm là gì.
Nửa tiếng sau, Hạ Cô Dần đã nói chuyện rất vui vẻ với Trương Cảnh Lâm, cả hai đều không thả ra cảm xúc của chính mình.

Đến khi Thiết Diện đến gọi Hạ Cô Dần, thì hai người mới tách ra. 
Trương Cảnh Lâm nhìn bóng dáng Hạ Cô Dần biến mất ở chỗ ngoặt, môi bỗng nhếch lên nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến Trương Cảnh Lâm như một con người khác, không còn là cậu trai nhiệt huyết hướng về ánh sáng, mà là kẻ cao ngạo, bễ nghễ không ai bì được.
Rồi sau đó cậu cười nhạt một tiếng, xoay người trở lại công việc của chính mình.
Hạ Cô Dần đi theo Thiết Diện vào văn phòng, cậu vào đây chỉ có một mục đích và đương nhiên Thiết Diện cũng biết rõ.
Thiết Diện nhìn Hạ Cô Dần bước vào, liền lập tức hỏi: “Thế nào?” So với người khác, hắn là người muốn biết Trương Cảnh Lâm có vô tội hay không.
"Tạm thời vẫn chưa chắc," Hạ Cô Dần lắc đầu, lại mở miệng hỏi một vấn đề, “Vương tổ trưởng, anh biết Dư Phi Bạch không?”
“Dư Phi Bạch? Tôi không quen.” Thiết Diện lộ ra biểu tình mê mang, sau đó hỏi lại: “Hắn là nhân vật mấu chốt sao?”
Hạ Cô Dần: “Không có việc gì.”
Chỉ mong là cậu suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà khi ra khỏi văn phòng Thiết Diện, Hạ Cô Dần vẫn nhanh chóng nhắn cho Hạ Cô Hàn một tin.
【 Hạ Cô Dần: Anh, phiền anh điều tra Dư Phi Bạch giùm em.


Không bao lâu  Hạ Cô Hàn đã rep lại tin.
【 Hạ Cô Hàn: Hắn là ai? 】
Tin nhắn khó mà nói rõ ràng, Hạ Cô Dần dứt khoát tìm một chỗ yên tĩnh, sau đó liền gọi qua cho thằng anh họ.
"Anh, em gặp Trương Cảnh Lâm rồi." Điện thoại vừa chuyển, Hạ Cô Dần liền vào đề, trực tiếp nói hoài nghi của mình với Hạ Cô Hàn, “…… Không nhìn mặt, thì quả thật Trương Cảnh Lâm cùng Dư Phi Bạch có nét rất giống nhau, em chút nữa còn nhận nhầm.”
Đặc biệt là bóng dáng quả thật một khuôn đúc ra.
"Tao biết rồi," Hạ Cô Hàn nói: “Tao sẽ cho người điều tra thân phận Dư Phi Bạch.”
Hạ Cô Dần cau mày nói: “Dáng người bọn họ quả thật rất giống nhau, nhưng khuôn mặt và tình cách lại hoàn toàn khác biệt, không biết có phải là do em hoài nghi quá hay không?”

Hạ Cô Hàn lên tiếng vừa là trấn an vừa nhắc nhở: “Hạ Cô Dần, tâm đề phòng cùng nghi hoặc không có gì là sai.

Mặt có thể đổi, tính cách cũng có thể diễn, kẻ ác có thể thay hơn trăm diện mạo, nhưng linh hồn của chúng vẫn là ác nhân."
"Em hiểu."
Hạ Cô Hàn lại hỏi: “Dư Phi Bạch cũng biết mày có thể dựa vào cảm giác, để nhận ra cảm xúc người khác sao?”
Hạ Cô Dần cũng không phải thực xác định, “Em không biết nữa.”
Cậu lúc ấy có thể bắt được cảm xúc của Dư Phi Bạch là bởi vì Dư Phi Bạch chủ động thả ra cảm xúc của chính mình, Hạ Cô Dần cũng không phải kẻ biếи ŧɦái thích nhìn trộm cảm xúc người khác, nên cũng không mấy quan tâm.

Nên cậu thật không biết Dư Phi Bạch có biết cậu có thể cảm nhân được cảm xúc hay không?
"Khoảng thời gian này, mày nhớ để ý một chút."
Thanh âm lười biếng của Hạ Cô Hàn từ điện thoại truyền ra, Hạ Cô Dần lại nghe được sự quan tâm trong đó, nên không khỏi mỉm cười mà đáp: "Vâng ạ!"
Cậu biết Hạ Cô Hàn quan tâm cái gì.
Nếu thật sự Trương Cảnh Lâm là Dư Phi Bạch, vậy thì hắn ta nhất định sẽ trừ khử Hạ Cô Dần, vì trong Bộ ngành Đồng Châu, chỉ có mỗi Hạ Cô Dần biết hắn, tùy thời đều có thể làm bại lộ thân phận Trương Cảnh Lâm.
Khách sạn.
Sau khi cúp điện thoại với thằng em họ, Hạ Cô Hàn liền nhận được ly nước của ông chồng quỷ, mà uống một ngụm.
“Có phát hiện?” Cố Tấn Niên hỏi.
“Cũng có thể nói vậy.” Hạ Cô Hàn một bên nhắn tin Sở Quân Hành, nhờ anh điều tra về Dư Phi Bạch, một bên đem những lời của Hạ Cô Dần nói ra cho Cố Tấn Niên nghe.
Cố Tấn Niên: “Em hoài nghi Trương Cảnh Lâm chính là Dư Phi Bạch?”
Hạ Cô Hàn cười khẽ một tiếng, “Anh đừng quên đầu sỏ của vụ án Tráo đổi bộ phận thân thể vẫn chưa bị lôi ra, có thể kẻ đó đã tráo đổi gương mặt Trương Cảnh Lâm cùng Dư Phi Bạch.”

Cái “Thần sử”  kia có thể dùng ngũ quan của nhiều người để tạo ra khuôn mặt như Mâu Hạnh, thì cái việc tráo đổi ngũ quan của hai người thì quá dễ dàng rồi.
***
Sân bay Đồng Châu.
Hoàng Bính An đang ở đây để nghênh đón Hoàng gia gia chủ Hoàng Cẩm Tố.
Hoàng Bính An đưa Hoàng Cẩm Tố lên xe, vừa ngồi xuống, Hoàng Cẩm Tố liền gấp không chờ nổi, hỏi: “Có thật là Trận pháp đuổi quỷ của ông bị người phá?”
“Là thật!” Hoàng Bính An tuy không thể tin, nhưng lại vô cùng hưng phấn mà nói: “Phù đuổi quỷ tôi bày ra, bị thiêu hủy hầu như tất cả, nguồn lực trong mấy tấm xót lại còn đả thương đến tôi.”
“Sau đó, tôi bố trí trận pháp lại một lần nữa, thì lần này bùa chú không bị thiêu hủy, nhưng cũng không cảm ứng được sự tồn tại của lệ quỷ.”
“Hửm?” Hoàng Cẩm Tố nghe thì vô cùng hứng thú, nhưng vẫn có chút khó hiểu, hỏi lại: “Ông nói tỉ mỉ lại xem chuyện là thế nào? Không phải lệ quỷ đánh hơi được, nên chạy trước chứ?"
Hoàng Bính An chắc chắn nói: “Nó không chạy.”
Hoàng Cẩm Tố nhìn ông ta một cái, ý bảo tiếp tục nói.
“Lệ quỷ kia hẳn là muốn bảo hộ Nhậm Tĩnh Tiêu, nên tôi ở phòng của hắn có bỏ thêm vài cục đá, muốn lợi dụng âm khí cùng quỷ khí của cục đá mà ăn mòn thân thể Nhậm Tĩnh Tiêu, sau đó dụ lệ quỷ ra.” Hoàng Bính An cau mày, ngưng một chút sau lại trầm ngâm nói: “Nhưng mà dù tôi có bỏ thêm bao nhiêu cục đá, thì âm khí cùng quỷ khí đều không thể đụng tới Nhậm Tĩnh Tiêu, lệ quỷ cũng chưa từng rời đi, vẫn luôn đó bảo hộ cho hắn.”
“Kỳ quái chính là, tôi lại không cảm nhận được sự tồn tại của lệ quỷ,” Hoàng Bính An khó nén hưng phấn mà tiếp tục nói: “Có thể nó chính là lệ quỷ có đạo hạnh cao, nếu có thể bắt được nó mà luyện thành quỷ sử……”
Hoàng Bính An không nói hết câu, nhưng biểu cảm vô cùng kích động trên mặt lão, đã thể hiện đầy đủ ý nghĩa.
Hoàng Cẩm Tố nghe Hoàng Bính An nói thì cũng có chung ý tưởng, nhưng hôm nay lão đến Đồng Châu, là vì một chuyện khác, “Chuyện Quỷ sử tạm thời gác lại, lần này tôi đến là muốn cắt đứt mọi liên hệ với Nhậm gia.”
“Đã có chuyện gì sao?” Tâm tư Hoàng Bính An mấy ngày vẫn luôn ở trên người lệ quỷ, nên không quan tâm lắm những chuyện xảy ra xung quanh.
Hoàng Cẩm Tố ngữ khí bỗng nhiên trầm đi xuống, “Còn nhớ tôi kêu ông đến Đồng Châu là vì cái gì không?”
Hoàng Bính An a một tiếng, “Tôi nhớ ra rồi.

Giám sát Nhậm gia, phòng ngừa bọn họ cùng Quỷ Y cấu kết, nhanh chóng chiếm lợi ích thuộc về Hoàng gia chúng ta.”
“Gia chủ, chuyện này ông có thể yên tâm, Nhậm Học Bác nhát gan như vậy, loại chuyện phản bội này, gã cũng không dám làm."
Hoàng Cẩm Tố nghe mà thiếu chút nữa phì cười, “Ông có biết Hạ Cô Hàn đang ở Đồng Châu không? Ông có biết Kỷ Cần đã bị Bộ ngành đặc thù đem đi rồi không? Bảo ông giám sát Nhậm gia, đúng là ông chỉ chăm chăm nhìn vào Nhậm gia, đến cả chuyện Hạ Cô Hàn đã đến Đồng Châu lớn như vậy cũng không biết?”
Hoàng Bính An trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Gia chủ, nghe ngữ khí của ông, sao giống như sợ Hạ Cô Hàn?”
Hoàng Cẩm Tố: “……”

Hoàng Cẩm Tố bị câu đó làm cứng cả miệng.
Hoàng Bính An vỗ vỗ bả vai Hoàng Cẩm Tố mà an ủi, “Gia chủ, lúc trước ông đấu pháp thua Hạ Cô Hàn, vì bên cạnh y có Quỷ vương, là Quỷ vương thắng ông chứ không phải thằng nhãi con Hạ Cô Hàn, ông cũng đừng nên vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng.”
Hoàng Cẩm Tố: “……” lại lần nữa câm nín.
Lão hít một hơi sâu, cố kiềm nén cảm xúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng Bính An, ông không lo cái chuyện cục đá đó nếu lộ ra, sẽ liên lụy  Hoàng gia chúng ta hay sao?”
Lão lần này đến Đồng Châu chính là muốn “Cắt bào đoạn nghĩa” với Nhậm gia, chứ không phải tới để nghe Hoàng Bính An thuyết giáo.
"Nếu đã sợ liên lụy, thì đầu tiên đừng nên bắt tay với đám Quỷ Y.” Hoàng Bính An lẩm bẩm nói.
Hoàng Cẩm Tố nghe mà muốn phun lửa,những vẫn cố nhẫn nhịn, thanh âm lạnh nhạt hỏi: “Không lẽ ông không biết nguyên nhân tôi giúp Quỷ Y làm cho Hạ Phi Tinh sống lại?”
Hoàng Bính An không còn lời gì để nói.
Đó là chuyện đại sự, liên quan đến sự hưng thịnh của Hoàng gia, nhiều thế hệ Hoàng gia đều vì chuyện này mà nỗ lực.
“A!” Hoàng Cẩm Tố cười lạnh một tiếng, “Hiện tại biết Hạ Cô Hàn tới Đồng Châu nghiêm trọng thế nào rồi đúng không? Nếu y biết chuyện cục đá, thì cái chuyện Hạ Phi Tinh sống lại, không biết là ngày nào năm nào? Rồi Hoàng gia chúng ta khi nào mới có thể đoạt lại vinh quang?”
Hoàng Bính An nhìn Hoàng Cẩm Tố một cái, “Gia chủ, nói như vậy, ông không có sợ Hạ Cô Hàn, đúng không?”
“Sợ?” Hoàng Cẩm Tố thổi râu trừng mắt, “Tôi phải sợ một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch hay sao?”
Cuối cùng lão còn bổ sung thêm một câu, “Hết thảy là vì vinh quang của gia tộc!”
Ngữ khí đặc biệt dõng dạc hùng hồn, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Hoàng Bính An liền theo đó mà lặp lại : “Hết thảy đều vì vinh quang gia tộc.”
Nói xong nhỏ giọng mà bổ sung một câu, “Vậy lệ quỷ ở Nhậm gia cũng mặc kệ sao?”
Hoàng Cẩm Tố lộ ra biểu tình rối rắm, nghiền ngẫm một chút rồi nói: “Sao lại mặc kệ? Để nó tiêu dao mấy ngày, sau khi xong chuyện, tôi với ông cùng thu phục nó!”
* Cắt bào đoạn nghĩa- Cắt áo đoạn nghĩa: Cắt đứt tình nghĩa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng Cẩm Tố: Ai…… Ai sợ Hạ Cô Hàn! Tôi đều vì Hoàng gia! Vì vinh quang gia tộc !
Hoàng Bính An: Gia chủ anh minh! Gia chủ uy vũ!
-----Còn tiếp-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui