Bởi vì đột ngột phát hiện ra khoáng sản tinh thạch năng lượng hiếm có, cả đám ở trong sa mạc nóng rực cảm thấy chẳng còn tí gian nan nào. Ngoại trừ Kỳ boss ra, tất cả mọi người đều như không biết mệt mà không ngừng xoay quanh mỏ khoáng sản, muốn đo lường kích cỡ phạm vi của nó.
Dĩ nhiên, việc này chỉ là phí công mà thôi. Qua hết ba tiếng đồng hồ, năng lực truyền tống của Kim Dư đã có thể tiếp tục sử dụng, nhưng cho đến giờ, mọi người vẫn không thể biết phía dưới sa mạc này ẩn chứa bao nhiêu tài nguyên khoáng sản.
Cũng may tuy mọi người bởi vì lý do cá nhân khác nhau mà lên cơn kích động, nhưng vẫn chưa tới mức điên cuồng. Qua ba tiếng đồng hồ, mọi người cũng đã mệt đến không thể nói nổi, con cá sắp chết khô kia quyết định không thể tiếp tục như vậy được nữa, sau này vẫn còn có nhiều thời gian, hơn nữa mỏ khoáng sản lại lớn như vậy, y chắc chắn bản thân không thể tự mình đào ra, rồi lại tự mình tinh luyện thành phẩm được. Nghĩ đến đây, Kim Dư liền nhớ tới lời nói của Long Trường Tiêu lúc ở buổi lễ chiêu sinh tại học viện dị thú, người kia bởi vì thiếu thốn tài nguyên quý hiếm cho nên không dám vọng động tới tên tra Long đại thiếu gia kia. Nếu để cho y và Long Trường Tiêu hợp tác cùng nhau, vậy không phải tốt rồi sao?
Nghĩ đến đây, Kim Dư âm hiểm cười hắc hắc hai tiếng. Là lãi gấp đôi a, gấp đôi đó. Đương nhiên, y sẽ không đi hại người nhà, y nhất định sẽ trích cho Long Trường Tiêu bảy phần, Long Trường Tiêu nghe xong nhất định sẽ vui chết luôn!
Mấy người đứng bên cạnh Kim Dư nhìn thấy nụ cười tươi rói hiển hiện trên mặt y liền nhịn không được mà co rút khóe miệng. Vừa nhìn liền biết tên này lại mưu tính lừa bịp người ta rồi, nhìn vào ánh mắt của y…. Trong lòng mọi người cũng đã hiểu được đại khái mấy phần.
“Nếu đổi lại là anh, em chia cho anh mấy phần?”
Đột nhiên, Kỳ Thanh Lân nói với cái tên Kim Dư vẫn còn đang âm hiểm cười cười. Người kia sửng sốt một chút, sau đó mới nói. “Em làm sao có thể chia cho anh được?”
Kỳ Thanh Lân lập tức đen mặt, chẳng lẽ bản thân hắn còn không bằng cái tên nhà giàu Long gia kia? Đang muốn nổi bão thì lại nghe Kim Dư nói tiếp một câu.
“Của anh chính là của em, đã là người một nhà rồi thì còn chia cái gì?”
Không thể không nói, tuy cái câu nói đó của ông chủ Kim khiến người ta nghe xong phải câm nín, nhưng y có lý do nha, việc đầu tiên là phải lấy lòng boss cái đã. Vì thế, boss đại nhân nén bão xuống, ra quyết định, chờ cái thằng nhóc nhà Long gia kia tới đây, hắn sẽ bảo Ất Văn đem người tới, để cho cái thằng nhóc Long gia đó triệt để hiểu rõ cái gì là thân cái gì là sơ, mau mau giết chết cái tà tâm kia đi.
Đám người Kim Khiêm Lý Khiếu đào vài khối khoáng vật thiên nhiên làm vật kỷ niệm xong, liền tụ tập dưới gốc cây nho nhỏ trong ốc đảo để Kim Dư truyền tống ra ngoài. Lần truyền tống này, mọi người đều cẩn thận lựa chọn đến rừng á nhiệt đới nguyên thủy. Lúc mọi người thấy một mảnh sức sống xanh biếc ở trước mắt, đều nhịn không được mà cảm thán, cuối cùng cũng tới đúng nơi!
Nhưng mà, khí hậu trong khu rừng mưa nhiệt đới này lại rất…. có phong cách của Tiểu Bảo. Một khắc trước còn trưng ra một cái khuôn mặt tươi cười manh chết cậu, ngay sau đó lại đứng ở chỗ tối đột ngột phóng dao hay gì gì đó vào người cậu. Vì thế, mọi người còn chưa đi vào rừng được bao xa, liền nghe thấy tiếng sấm đùng đoàng gầm vang trời. Nhị Hắc nghe thấy liền kích động, ước mơ của nó chính là có thể tạo ra một cú thiên lôi đánh chết Vượng Vượng, nhưng hiện nay thì, chỉ mới khiến cho lông tên kia cháy xém chút đỉnh….
Kim Dư có rút khóe miệng, bứt lá cây chuối tây lớn làm cây dù che mưa, sau đó ở dưới tán lá nhìn biểu tình cực kỳ thâm trầm và nghiêm túc của cả đám.
“Tôi vẫn cho rằng dù may mắn của tôi không phải là tốt nhất, cũng không bao giờ bị gọi là xấu. Chỉ cần ngẫm lại những loạt chuyện phát sinh gần đây thì đã đủ nhìn ra rồi, tôi không liệt kê ra làm chi nữa. Nhưng qua hành trình ngày hôm nay, lại khiến tôi có một loại cảm giác bị thần linh ngăn cản, đi thế nào cũng đi không thuận…. Cho nên tôi hỏi, trong đám người các người! Mẹ nó, có thằng nào xui từ nhỏ tới lớn hay không hả?!”
Kim Dư cực kỳ nghiêm túc, nhưng cái trình độ lên án của y cũng đã đạt tới độ khủng bố rồi. Đừng nói tới việc bình thường cũng sẽ không có bất cứ người nào tự nhận bản thân xui, hiện tại bọn họ đã xui hết mấy lần rồi, nếu tự bản thân thừa nhận mình xui, hậu quả tuyệt đối nặng đến gánh không nổi đâu a!
Cho nên, mỗi người đều trưng ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc có chết cũng không thừa nhận.
Kim Dư nhìn thấy tình huống như vậy nhịn không được co rút khóe miệng, xoay người. Được rồi, kỳ thật dù có là kẻ nghiêm túc chính chắn thật thà cũng không dám thừa nhận việc này, y biết rõ. Nhưng y luôn có một loại cảm giác bị người ta hãm hại, chẹp, bị người hãm hại……
...................
Kim Dư chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn mưa to, hung hăng giơ ngón giữa lên trời.
Ngay sau đó, một đạo sét không hề có chút do dự trực tiếp bổ thẳng xuống người nào đó, đương nhiên cuối cùng vẫn là do Kỳ Thanh Lân cản lại.
“Con bà mẹ nó! Lão đại! Anh không có việc gì thì chỉa ngón giữa với ông trời làm chi vậy?! Mẹ em nói vô luận có như thế nào cũng không được bất kính với ông trời, nếu không sẽ bị sét đánh! Anh xem anh xem, ứng nghiệm rồi kìa!”
Kim Dư co rút khóe miệng nghe tên ngốc Sơn Bạch Lộc nói, quay đầu không thèm nhìn. Y đã nói mà, sao lại có cảm giác bị người ta đùa giỡn chứ! Mẹ nó hóa ra là tặc lão thiên! Lão gia hỏa Địa Cầu này khẳng định đã tự bế lâu lắm rồi cho nên mới động kinh như vậy a. Có vật sống tới đây thì liền hưng phấn, mà bản thân thì lại là kẻ có thể cảm giác được sự tồn tại của nó hơn nữa lại có chung ý thức tinh thần với nó, cho nên, y, chính, là, bị, lão gia hỏa kia, biến thành trò chơi a trò chơi!!
Ông chủ Kim cảm thấy rất là ấm ức. Y còn tưởng là do kẻ khác xui, suy nghĩ cả nửa ngày trời mới phát hiện hóa ra là do mình…. Mịe! Ấm ức nhất chính là dù đã biết rõ nguyên nhân rồi thì vẫn không thể trả thù được a! Dù y có muốn nghịch thiên, cũng không thể trực tiếp cho nổ banh một cái tinh cầu được?!
Cho nên, chẳng lẽ muốn y dùng tinh thần AQ tè bậy hoặc phun nước miếng lên Địa Cầu sao?! Ai biết tự dưng lại nổi lên một cơn địa chấn sau đó chôn y vào trong lòng đất luôn hay không a!! Thẳng đến lúc này, con cá voi thời tiền sử mới giật mình nhận ra y đã bị lão gia hỏa vạn năm tính kế. Tuy y tự nguyện chui vào đây, nhưng có vẻ như, bạn cá nhà chúng ta, đã bị nhốt trong biển rồi.
“...... Tặc lão thiên.” Kim Dư cắn răng.
Lập tức nhận được vẻ mặt khinh bỉ của cả đám người xung quanh.
Kim Dư phẫn nộ, âm trắc trắc cười, dịu dàng nói: “Để tôi làm ảo thuật cho mấy người coi nha, thế nào? Bảo đảm vui chết mấy người.”
Nghe vậy Lý Khiếu và Kim Khiêm lập tức lui về sau trước tiên. Tuy Cam Lượng và Sơn Bạch Lộc cũng run rẩy, nhưng vẫn không hề lùi xuống.
“Ặc, cậu ngoại trừ di chuyển trong nháy mắt ra còn có năng lực khác sao?” Cam Lượng không sợ chết mà hỏi một tiếng.
“Có, tôi chỉ cần nói một tiếng, lập tức sẽ có người làm. Tỷ như nói, nội trong một giây phải cởi sạch quần áo mấy người?”
! ! !
Ngay sau đó, có một trận cuồng phong quỷ dị thổi qua, trừ bỏ Kim Dư và Kỳ Thanh Lân ra, trong bốn người kia đã có hết hai người phải chịu cảnh lõa thể. Kim Khiêm và Lý Khiếu đen mặt túm lấy cái quần cộc duy nhất còn dính ở trên người, Sơn Bạch Lộc và Cam Lượng thì dùng ánh mắt như nhìn thấy địch nhân mà nhìn con cá voi cực kỳ vô lương kia.
“Cậu thế nhưng lại có thể khống chết thời tiết! Má nó! Kim Tử, cậu cố ý!”
Kim Dư đối với hành động lên án của Cam Lượng thì cực kỳ bình tĩnh, lắc đầu: “Thật sự không phải là do tôi làm. Bất quá tôi chỉ biết, nhìn bộ dáng 囧 của mấy người, lão gia hỏa kia cảm thấy rất vui mà thôi. Sau đó nó lại vui lên a, mưa tạnh rồi đó.”
Giống như nghe được lời Kim Dư, câu nói vừa dứt, mưa to liền ngừng. Mặt trời đáng yêu lại ló đầu ra từ những cụm mây đen sì sì, chiếu xuống khắp mặt đất.
Nhưng, cho dù mấy người kia có được đắm mình trong ánh nắng đi nữa, vẫn cảm thấy có chút lạnh….. Mợ nó, vì sao bọn họ lại có cảm giác bị người ta giám thị là thế nào?!
“A a a~ Bị dọa rồi? Ai nha sao mấy người lại có thể tin hả? Đều ngốc hết rồi sao? Không biết khí hậu tại rừng mưa nhiệt đới chính là nhiều mưa hay thay đổi sao? Vừa nãy chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi~”
Kim Dư cười tủm tỉm, quay đầu nhìn đám người Sơn Bạch Lộc, nhưng mà nếu cả đám còn tin y nữa, vậy mới chính xác gọi là ngốc.
Kỳ Thanh Lân nhìn Kim Dư đùa giỡn con nhà người ta, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn thấy bà xã nhà mình lúc đi ăn hiếp người ta thực đáng yêu, chậc chậc, kỳ thật hắn cũng có thể hỗ trợ, nhưng nơi này không phải là địa bàn của hắn, ừm, thôi cứ để cho lão gia hỏa kia làm đi.
Thực lực của Kỳ Thanh Lân đạt đến độ cường đại như bây giờ, trên thực tế đã có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh thâm trầm mà phong phú ở đây. Kỳ thật, nói rõ ra chút thì, mỗi tinh cầu đều có một loại khí tức sinh mệnh của riêng nó. Chẳng qua nếu không đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của tinh cầu thì chúng nó tuyệt đối sẽ không tỉnh lại. Chỉ có thể nói, Địa Cầu lúc này, thật sự rất cần sự tồn tại của sinh mệnh, cho nên, nó mới có thể từ giấc ngủ sâu tỉnh lại, muốn thay đổi kết cục tĩnh mịch kia.
“A a a!” Ngay lúc Kỳ Thanh Lân nghĩ tới đó, Kim Dư ở kế bên bỗng hưng phấn cực độ mà thét lên, ngón tay chỉ thẳng về một hướng giống như y đã bị đói bụng suốt cả năm trời giờ lại nhìn thấy đồ ăn…. Cực kỳ, cơ khát.
“Tôi thấy ở phía trước có cây bao báp, cây xoài còn có dừa với mít kìa a a a! Dựa vào con mắt hợp kim 2.0 của tôi, toàn bộ có thể ăn!!”
Nháy mắt, cả đám người, bao gồm luôn Kỳ đại boss, toàn thể mắt phát sáng! Không cần đề cập tới hai đứa Đại Bạch, Bánh Bao là dị thú thuần ăn thịt, cũng đừng nhắc tới Vượng Vượng Nhị Hắc Tiểu Bạch Tiểu Tuyết món chính cũng là thịt! Mẹ nó đói bụng cả một ngày rồi, rốt cục cũng tìm được thứ để ăn, cho dù có còn xanh thì bọn họ cũng ăn được!!
Nghĩ đến đây, mọi người, bao gồm Kim Dư, đều hạ quyết tâm ở trong lòng, lần sau mặc kệ đi đâu làm gì cũng phải mang theo lương khô! Miễn cho cái cảnh bỗng nhiên bị truyền tống đến cái chỗ nào đó ngay cả chim cũng chưa từng đậu, bụng đói đến mức dán sát vào lưng. Phải biết đám khất cái cũng phải chịu đói như vậy đó, mẹ nó thật sự là tổn thương đến gượng không nổi luôn đó mà?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...