Tại Thủ Đô Tinh, thời điểm phải giáp mặt với các gian thương mất hết tính người lại không ngừng đắc ý khiến người người câm nín, đại khái thường có trên 70% số người bởi vì không đủ thực lực mà sụp hố, 30% còn lại đều là loại có thế lực có thực lực lại nổi bật trước đám đông, hoặc là mấy loại quý tộc cẩu huyết gì đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không đem sự uy hiếp của mấy gian thương đó để vào mắt.
Nói không chừng, ở một trình độ nào đó, bọn họ chính là đám người đứng sau lưng bọn gian thương. Tình huống như vậy không hề làm cho bọn họ có cảm giác gì cả. Dù sao đây cũng chỉ là một loại giao dịch, cho dù là giá trên trời tới cỡ nào, thì cũng là chuyện một bên đánh còn một bên nguyện ý chịu đòn mà thôi.
Nhưng mà ! !
Lý Khiếu và Cam Lượng đều thuộc phái thực lực, tam thiếu gia Lang tộc có thế lực, lại có Kim đại thiếu gia có cả thế lực lẫn thực lực, bốn người hiện phải đối đầu với gian thương bỗng cảm thấy bản thân khổ bức tới cực điểm.
Trước kia đều là bọn họ sung sướng nhìn người gặp họa, nay bốn người lại phải thầm mắng gian thương ở trong lòng, hối hận cớ sao trước kia lại cười trên nỗi đau của người khác như vậy. Bạn tam thiếu gia không biết vì cái gì đột nhiên nhớ tới hai từ ‘báo ứng’, lập tức rùng mình.
Kỳ thật đối với hai lựa chọn ông chủ Kim đưa ra, chỉ cần có đầu óc một chút đều biết phải lựa chọn như thế nào. Dù sao cái nơi mà bọn họ đang đứng thật sự là quá mức đặc thù, thế cho nên cứ cắn răng mà chọn đi, bọn họ cũng muốn có nhiều thời gian ở đây thêm một chút. Tuy ông chủ phúc hắc kia nói sau này bọn họ vẫn sẽ có cơ hội đến đây, nhưng ai biết sau này tên đó lại tăng giá vé vào cổng tới cỡ nào nữa chứ?!
Cho nên cứ chịu thiệt một lần đi, ngay cả Lý Khiếu và Kim Khiêm cũng đều cắn răng mà chọn mắc nợ. Vô nghĩa, tuy bọn họ là kẻ có tiền, nhưng đâu phải lúc nào cũng mang theo hơn trăm tử kim tệ! Có phải cái tên tài chủ Long gia chết tiệt, nhà giàu mới nổi kia đâu!!
Vì thế ông chủ Kim rất là vừa lòng nhìn xấp giấy nợ trong tay, kỳ này tuyệt đối là một vốn bốn lời….Cái rắm!!
Cảm giác vòng cổ trước ngực hơi nóng lên, vẻ mặt hiện giờ của Kim Dư so với đám Lý Khiếu Cam Lượng không sai biệt lắm – đều là loại biểu tình thảm thống xót tiền xót bạc. Đương nhiên, cái biểu tình này của ông chủ Kim rất không được người ta hoan nghênh, ngay cả tiểu đệ tốt nhất là Sơn Bạch Lộc cũng nhịn không được phải quăng cho cái xem thường rồi phiêu đi ngủ mất. Tất cả mọi người đều cho rằng bạn Kim của chúng ta đã phát tài dư dả rồi.
Chẳng qua, Kim Dư đợi mọi người ngủ say rồi mới nhích tới gần người ông xã tuy không hề nói một tiếng nào nhưng lại rất đáng tin rất trung thực rồi trưng ra vẻ mặt cầu xin.
“Thanh Thanh a~ Em có cảm giác em sắp phá sản rồi.” Kim Dư đem đầu tựa vào vai Kỳ Thanh Lân, co rút khóe mắt tạo vẻ đáng thương. “Anh không biết đâu, tuy em có thể tự do xuất nhập tự do quản lý nơi này, nhưng ở đây lại chẳng có thức ăn nuôi dị thú a! Mấy đứa này trừ bỏ Tiểu Bảo ra thì mẹ nó đều là động vật ăn thịt! Mỗi ngày em phải cung cấp bao nhiêu thịt mới đủ nuôi tụi nó đây?! Hơn nữa a! Không thể nói lý nhất chính là! Sau này em phải nuôi cả một tinh cầu dị thú đó!!”
“Gạt người! Ông đây ngay cả bán mình cũng không đủ nuôi!!”
Kỳ Thanh Lân nghe bà xã nhà mình phẫn nộ tố khổ xong, vẻ mặt rất chi là bình tĩnh. Hắn thừa nhận hắn có chút đau lòng dù biết bà xã chỉ là đang giả bộ, nhưng mà, khi hắn nghe được câu cuối cùng kia, liền triệt để bình tĩnh.
“Em sai rồi.” Kỳ Thanh Lân nhìn Kim Dư, thực chân thành mà nói: “Nếu em nguyện ý bán mình cho anh, anh sẽ dùng thực lực và tài lực của mình giúp em nuôi cả một tinh cầu dị thú.” Hắn rất hy vọng mỗi ngày đều có thể sống trong hoàn cảnh tốt đẹp như trước kia, chẳng qua, giờ lại chợt xuất hiện một cái tinh cầu còn không bằng Địa Cầu. Hơn nữa hắn cũng không tin bà xã nhà hắn sẽ tìm được cách nuôi cả đám dị thú như vậy.
Quả nhiên, Kỳ Thanh Lân vừa nói xong, bạn cá vừa giả vờ đáng thương nháy mắt liền sống dậy, lập tức dùng vẻ mặt đau đớn nhìn Kỳ Thanh Lân nói: “Thanh Thanh! Anh biến xấu! Anh sao lại có thể nghĩ ra được loại chuyện đáng sợ như vậy! Em đã nghĩ rồi, nếu ông trời bắt em giúp ổng nuôi đám dị thú này, vậy em cũng chỉ là một thằng làm công thôi a~ Cho nên, bảo mẫu làm sao có thể tự xuất tiền túi của mình đi mua sữa bột cho đám con nít được?! Đây là vấn đề nguyên tắc! Cho nên, lông dê ở trên người con dê, chúng ta phải lợi dụng tài nguyên tái sinh trên Địa Cầu~ tin rằng không lâu sau em sẽ trở thành người giàu nhất tại Thủ Đô Tinh!”
Bạn Kim càng nói càng cao hứng, đôi mắt hoa đào cong đến độ kỳ cục. Ánh mắt Kỳ Thanh Lân hơi trầm xuống, vươn tay ôm Kim Dư vào lòng cọ cọ, thấp giọng nói: “Nếu giờ mà em theo anh, ừm, ngày mai em sẽ trở thành người giàu nhất.”
Vì thế, không hề nghi ngờ, bạn boss bị đạp một cước.
“Kỳ thật em không phải đã sớm nghĩ như vậy rồi sao? Ngày mai đi du ngoạn không phải là vì mục đích này sao?” Boss bị đạp quyết định phải trả một món thù nho nhỏ, trực tiếp vạch trần chân diện mục của người nào đó.
Vì thế ông chủ Kim vội ho một tiếng nói: “Khụ khụ! Cái kia, ai nói em nghĩ như vậy hả?! Ông chủ đây là muốn đi xem hoàn cảnh thế nào, khí hậu chung quanh có thích hợp với đám dị thú hay không mà thôi! Thuận tiện khảo sát thổ nhưỡng đất đai một chút, xem có thể giao dịch buôn bán bù đắp phí ăn uống hay không! Đây là một hành vi rất là cao thượng, tư tưởng giác ngộ của anh quá thấp rồi.”
Kỳ Thanh Lân nhịn không được co rút khóe miệng. Hắn đã sớm có cảm giác, từ sau khi bản thân tìm được bà xã, sẽ có rất nhiều lúc hắn bị thiếu hụt biểu tình. Tuy thuộc hạ đều cho rằng dạo này hắn cười nhiều hơn là tức giận, nhưng hắn càng lúc càng có cảm giác bộ dạng hắn hiện giờ còn không bằng một góc bộ mặt thần kinh bị hoại tử trước kia. Có rất nhiều lúc hắn không biết phải trưng ra biểu tình gì nữa, độ khó quá cao.
Bởi vậy đã dẫn đến việc Kỳ đại boss phải suy nghĩ, có phải lúc hắn chọn bà xã bởi vì suy nhược tinh thần nên mắt mù rồi không…. Đương nhiên, cái loại ý tưởng này tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho con cá kia biết được. Nói cách khác, cho dù trong người hắn có huyết mạch thần thú, làm không tốt cũng sẽ chết rất thảm.
“Ê~ nghĩ cái gì vậy?” Kim Dư nhìn bộ dạng ngớ ra của boss, thói quen thật là đáng sợ, y càng lúc càng đặt nặng cái tên hung tàn này vào lòng rồi.
“Nghĩ em.” Kỳ Thanh Lân nhìn thấy trong đáy mắt của Kim Dư lóe ra một tia nghi hoặc quan tâm, trong lòng lại trào ra một cảm giác thỏa mãn rất khó tả, biểu tình trên mặt càng lúc càng nhu hòa, khóe miệng nhếch lên, đưa tay xoa mặt bạn cá: “Em phải cố gắng tìm ra thổ sản, sau đó nuôi càng nhiều dị thú càng tốt. Về phần đầu tư gì đó giao cho anh làm là được.” Thực lực của em càng mạnh, thì anh mới càng yên tâm.
Bởi vì cái người trong lòng này rất dễ tác động tới cảm xúc của hắn, càng lúc càng nặng, mặc dù hắn rất cường đại, nhưng đôi lúc cũng sẽ nhịn không được mà lo an nguy cho người kia. Bởi vì hắn biết rõ, người như vậy, một khi mất đi, sẽ khiến bản thân bị đả kích đến mức nào.
Kim Dư sửng sốt, sau đó liền cười gian: “Là tự anh nói đó a! Đổi ý thì xuống ngủ dưới sàn lầu một đi!”
Kỳ Thanh Lân nhịn không được lắc đầu, hắn mới không cần dùng cái dạng kỳ lân ngủ dưới sàn nhà với cả đám dị thú kia đâu, suy nghĩ của bà xã nhà hắn quả nhiên đủ dứt khoát. “Yên tâm, tiền anh dư dả…. Tháng sau tại Nam Bộ Thủ Đô Tinh có một buổi thương hội tề tụ đầy đủ các thế lực, em không phải muốn đi giao dịch thực vật dị thú gì đó sao? Đến đó khẳng định sẽ tìm được người cung ứng thích hợp.”
“Nam Bộ Thủ Đô Tinh?” Kim Dư hơi suy nghĩ một chút, sau đó có chút hắc tuyến nói: “ Anh tưởng em vừa mới đến Thủ Đô Tinh sao? Cái chỗ Nam Bộ kia không phải là địa bàn của thập đại gia tộc các anh sao? Em chỉ là người nguyên thủy thuần chủng làm sao vào được? Còn có, nếu em thực sự tới đó sẽ khiến mục đích mờ ám của anh bị người ta dòm ngó thì sao? Em không tin anh là cái loại người nguyện ý đi ra ngoài đường làm bia ngắm cho người ta đâu nha!” Hơn nữa thân phận còn chưa chính thức chiêu cáo thiên hạ mà?
Kỳ Thanh Lân nghe vậy liền nở nụ cười, kéo căng hai má Kim Dư, “Sao anh lại có mục đích không thể để cho người biết chứ hả? Anh rất là cao thượng.” Lại vò nắn gương mặt vặn vẹo của Kim Dư một chốc nữa mới thản nhiên nói tiếp. “Tháng sau, người đàn bà kia cùng nam nhân của ả và con trai ả cũng sẽ đi. Hơn nữa, ả có một giao dịch rất quan trọng, lợi nhuận rất lớn.”
Hai mắt Kim Dư phát sáng, nhìn boss nhà mình mà chậc chậc hai tiếng: “Nên nhớ mỗi lần báo thù là một lần phiêu lưu cao độ a~ Đừng có để đến lúc đó lại dùng giỏ trúc múc nước, dã tràng công cốc.”
Kỳ Thanh Lân nghe vậy cúi đầu, thực nghiêm túc nói: “Cái miệng quạ đen của em có đôi khi rất linh, đừng có tùy tiện mà rủa người ta, xui xẻo trúng thì em lỗ vốn, chẳng phải bán – thân hay sao?”
Nháy mắt, ông chủ Kim trầm mặc, anh làm boss cũng đâu cần phải vừa phúc hắc vô lại vừa dùng biểu tình nghiêm túc chính trực cùng lúc như vậy được không hả?! Hơn nữa, anh có bao nhiêu bất mãn muốn tìm đây a?! Mợ nó đã nói ba lần bán – thân rồi đó!
Cuối cùng cũng vượt qua được một buổi đêm thực im lặng thực ôn hòa thực….ừm, tốt đẹp, toàn bộ sáu người trú ẩn trong nhà gỗ xương sống thắt lưng đau rời giường.
Kỳ thật ban đêm rất im lặng rất ôn hòa rất tốt đẹp, nhìn đám dị thú tinh thần chấn hưng ở bên ngoài thôi cũng đã đủ biết rồi, nhưng người ở trong nhà có lẽ là vì đủ loại lý do tỷ như tư thế ngủ tỷ như mộng du tỷ như tâm tâm gì đó, cho nên dẫn đến cái việc ngươi cho ta một cước ta đạp ngươi một cú sau đó lại tát hắn một cái, kết quả như vậy thật khiến Kim Khiêm đại thiếu gia không thể chấp nhận nổi, cường liệt trách mắng tướng ngủ không tốt của ba người kia, quyết định từ nay về sau sẽ không thèm ngủ chung giường nữa!
Mà suy nghĩ của cả đám còn lại cũng giống như gã y như đúc, chẳng qua chỉ là tự biến bản thân thành người bị hại, ba người còn lại đều là tướng ngủ không tốt mà thôi. Bởi vì không có băng ghi hình chứng cứ tùy thời giống như của boss, cho nên vài tiếng sau, đám người Kim Khiêm vẫn không ngừng khinh bỉ cãi lộn.
Về phần vì sao bốn người ngủ chung giường lại có sáu người đau thắt lưng thì….
Làm ơn tự tưởng tượng ra dùm, cám ơn đã hợp tác. Mặc khác, thỉnh không cần tưởng tượng sâu quá mức. Để tránh trường hợp gợi ra cái phản ứng bất lương nào đó.
Bởi vì trong đám dị thú đã có hơn một nửa là dị thú ăn thịt, tuy Kim Dư quyết định đi tìm thổ sản và đồ dùng cần thiết, nhưng cũng chỉ định tiêu phí một ngày đi tham quan chung quanh mà thôi. Cho dù bọn họ có chịu được, thì đám dị thú này cũng chịu không nổi, y còn muốn mau chóng quay về ăn thứ gì đó mà, bụng no tâm tình tốt thì mới có sức đi tham quan Địa Cầu và tìm kiếm bảo tàng tự nhiên và phi tự nhiên chứ.
Chỉ cần nghĩ đến tài phú và phong cảnh tự nhiên mĩ lệ đang chờ đợi bọn họ, Kim Dư liền cảm thấy cực kỳ hưng phấn. So với loại hưng phấn mà Cam Lượng và Sơn Bạch Lộc đang có thì, tâm tình của Kim Dư cơ hồ đã bay đến cấp độ khác rồi.
Có lẽ y có thể tìm được dấu vết đã từng sinh sống của nhân loại, có lẽ y có thể tìm ra được một cây thực vật quen thuộc nào đó, không phải là loại thực vật hoàn toàn thay da đổi thịt vì bị biến dị hết bao nhiêu lần ở Thủ Đô Tinh.
“Cái kia, mặc dù câu tiếp theo có chút sát phong cảnh…. Nhưng mà lão đại a, anh xác định chúng ta chỉ cần dùng một ngày thì có thể đi khắp toàn bộ Địa Cầu sao?!”
Sơn Bạch Lộc đánh gãy cơn tưởng tượng vô cùng tốt đẹp của ông chủ Kim, do đó đương nhiên cũng chiếm trọn được cơn âm lãnh vô tình do lão đại hắn phát ra, thực giống với ánh mắt của một con thú đã tuyệt chủng từ rất lâu mang lực sát thương cường đại, nháy mắt đã khiến cho người kia bị hóa đá tại chỗ. Sau đó mới lạnh lùng phiêu ra một câu:
“Tiểu Tam Nhi a, cậu theo tôi lâu như vậy, theo tên bác sĩ vô lương kia cũng lâu như vậy, cậu chỉ đi theo chúng tôi ăn cơm trắng thôi sao?”
“Ặc......”
“Ai thất lễ rồi~ Em trai à, cậu cũng đừng có so đo với hắn nữa. Tôi cảm thấy hắn sống được cho tới giờ cũng là do ông trời chiếu cố cho hắn thôi.” Kim Khiêm nhìn Sơn Bạch Lộc đã hóa đá bên cạnh cảm thán: “Kim Dư lúc nào thì nói chúng ta dùng một ngày để đi hết cả Địa Cầu hử?”
“Nhưng mà,”
“Não bổ cũng không cần quá mức như vậy, sẽ khiến cậu càng lúc càng ngu.” Cam Lượng vội vàng bỏ thêm đá xuống giếng: “Chúng ta sẽ được đi bằng cái phương tiện giao thông gì đó sao~”
......
Nháy mắt, trầm mặc hồi lâu.
Sau đó, vài đứa Vượng Vượng Đại Bạch chậm rãi đi tới bên cạnh. Thằng nhóc mập ú ngồi trên đầu Vượng Vượng thương hại liếc mắt nhìn Cam Lượng một cái, lại cắn một ngụm trúc non ngao một tiếng.
“Tôi nói cho anh biết, anh so với Tiểu Tam kia não còn tàn hơn a ngao~”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...