Cưa đổ trúc mã

Chương 54: Anh hối hận rồi.
 
Mộ Kiều Nghiên mở to đôi mắt ngấn nước nhìn anh vừa thoải mái, vừa khó chịu.
 
“Ưm ~ ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rốt cuộc, đồ vật đã hành hạ cô một giờ đã bị anh lôi ra.
 
Phù ~
 
Mộ Kiều Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào với Tô Hoài Chiêu, nói: “Cảm ơn, anh Tô.”
 
Tiểu nha đầu này!
 
Dường như đã quên ban đầu là anh nhét nó vào thì đương nhiên anh phải lấy nó ra.
 
Đã nhiều năm trôi qua, bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau lớn lên, nhưng dường như cô vẫn là đứa trẻ một tuổi, cho tới bây giờ chưa bao giờ trách anh, vẫn luôn thiện lương, đáng yêu như vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hoài Chiêu cũng không nhịn được nữa, anh đỡ côn thịt sưng to của mình, “Phốc” một cái đâm vào trong.
 
“A!”
 
Mộ Kiều Nghiên rên rỉ một tiếng.
 
Tiểu huyệt bởi vì trứng rung vừa mới rời đi mà tạm thời đóng chặt, lại một lần nữa bị nhét đầy.
 
So sánh với vật bất động, đương nhiên cô càng thích côn thịt lớn quen thuộc hơn.
 
Tuy rằng kích thước của nó lớn nhưng cô đã sớm quen rồi.

 
Mới vừa tiến vào, tầng tầng lớp lớp thịt mềm lập tức ôm chặt lấy, hưởng thụ tư vị tuyệt vời mà nó mang lại.
 
“Anh Tô thật là giỏi ~ a ~ ưm ~ ”
 
Bây giờ cô cảm thấy rất sung sướng, toàn thân không có chỗ nào không thỏa mãn, côn thịt lớn cắm thật thoải mái.
 
Tô Hoài Chiêu cũng cực kỳ sung sướng.
 
Nữ cấp dưới kiêm cô vợ nhỏ đi qua đi lại trước mặt cả ngày, cuối cùng cũng bị anh tìm cơ hội cởi hết, đè ở dưới thân.
 
Có lẽ bởi vì kẹp trứng rung nửa ngày nên hôm nay cô đặc biệt mẫn cảm.
 
Côn thịt vừa mới cắm vào liền bị kẹp chặt chẽ.
Nếu không phải anh còn ý đồ khác, thiếu chút nữa đã lập tức bắn ra.
 
“Nghiên Nghiên, đừng đi làm có được không?” Tô Hoài Chiêu nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn của cô, thừa dịp cô thất thần thương lượng với cô.
 
Ngực của cô, eo của cô, hoa huyệt của cô chỉ có thể để cho anh nhìn, để cho anh ăn.
 
Cả cơ thể, cả trái tim của cô đều phải là của anh.
 
Hơn nữa, nhìn thấy cô mấy tháng nay ban ngày đi làm, buổi tối và cuối tuần lại gõ chữ, anh cực kỳ đau lòng.
 
Nào biết, cô vẫn luôn nhẹ giọng rên rỉ nhưng vẫn tỉnh táo.
 
“Anh Tô ~ chúng ta đã thỏa thuận rồi ~ ” Đúng là nói xong rồi, nhưng anh lại hối hận.
 
Mới vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng của người đàn ông ngồi bên cạnh cô, anh rất muốn giết người.
 
“Nghiên Nghiên ngoan ~ em nghe lời anh Tô nhất mà ~ ”
 
“Nhưng mà...”
 
Muốn nói lại bị anh chặn lại.
 
Tô Hoài Chiêu bỗng dưng đến gần, hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô.
 
Cùng lúc đó, anh cũng thong thả mà thâm nhập.
 
Tựa như cố ý, mỗi một lần đụng còn cố ý dừng lại trong chốc lát.
 
“A ~ anh Tô ~ mau lên ~ em sắp tới ~ ”
 
Mộ Kiều Nghiên hai chân bủn rủn, không ngừng cầu xin anh.
 
Trong tiểu huyệt của cô không chỉ có côn thịt mà còn có nước ấm tràn vào, hiện tại bụng của cô trướng muốn chết.
 
“Nghiên Nghiên, đồng ý với anh.”
 
Kỳ thật anh cũng sắp ra, chỉ là vì mục tiêu cuối cùng mà cố kìm nén.
 
“A ~ anh Tô ~ a ~ ”
 
Cô gái nhỏ không nhịn được điên cuồng hôn trả anh, cái lưỡi thơm tho liếm láp bốn phía.
 
Hai người liều chết triền miên, không ai chịu nhường ai.

 
“Như vậy đi, chờ em có thai thì từ chức được không bảo bối?”
“A ~ được ~ ”
 
Âm cuối của cô vừa dứt, Tô Hoài Chiêu liền điên cuồng ra vào.
 
Nước trong bồn tắm bị động tác chuyển động của hai người làm cho văng ra bốn phía, làm ướt đẫm tấm thảm.
 
“Nghiên Nghiên, bảo bối, yêu em chết đi được.”
 
Anh đè chặt chân cô, tùy ý mà thọc vào rút ra.
 
Trơ mắt nhìn cự vật của mình ở hoa tâm của cô ra vào, đáy mắt Tô Hoài Chiêu dục vọng ngày càng sâu.
 
“Vợ, em hút anh thật thoải mái, cái miệng nhỏ thật biết ăn.”
 
“A ~ chồng ~ chậm một chút ~ ưm ~ ”
 
“Thoải mái quá, không chậm được.” Dứt lời, anh tiến vào càng sâu hơn.
 
Côn thịt lớn một mực chui vào trong, lướt qua tầng tầng lớp lớp đường đi, tựa hồ đã đến tử cung mềm mại của cô.
 
“A ~~~~ ”
 
Mộ Kiều Nghiên không ngừng thở gấp, cao trào thét lên chói tai.
 
Có lẽ đã kìm nén quá lâu, Tô Hoài Chiêu bắn tinh gần hai phút.
 
Một dòng tinh dịch nóng bỏng bắn vào nơi sâu thẳm trong hoa huyệt, làm cô càng trướng hơn.
 
“Anh Tô ~ anh đi ra đi, trướng quá ~ ” Cô quơ bàn tay nhỏ bé đẩy lồng ngực to lớn của anh.
 
“Đợi lát nữa đi mà.” Chờ tinh dịch chảy vào trong tử cung mới được.
 
Tô Hoài Chiêu nhấc chân phải của cô lên thật cao, côn thịt hơi mềm xuống cũng không lấy ra, cứ như vậy lấp kín mật huyệt của cô.
 
Một lúc lâu sau, cảm thấy tiểu huyệt cô không còn nhiều chất lỏng nữa, lúc này Tô Hoài Chiêu mới rút ra.
 
Sau khi tắm rửa cho cô, mặc áo choàng tắm rồi ôm cô đến giường lớn, Tô Hoài Chiêu hôn cô một cái, dịu dàng nói: “Được rồi, em ở lại đây nghỉ ngơi, chờ anh cùng nhau tan làm.”
 
 Dù sao vừa rồi cũng nói với bộ phận thương hiệu rồi.

 
“Ừm được.”
 
Hiện tại Mộ Kiều Nghiên thực sự mệt mỏi, cả người giống như bị ai đó đánh gãy ra vậy, chân tay cũng không giống của mình.
 
Thấy cô ngoan như vậy, Tô Hoài Chiêu vừa thương vừa xót, không nhịn được ngậm lấy môi cô liếm mút một trận, lúc này mới đi ra phòng ngoài, tiếp tục công việc còn dang dở.
 
Còn cô thì ngoan ngoãn đắp chăn chuẩn bị ngủ một lát.
 
Nhưng nằm một lát, cô lại càng ngày càng tỉnh táo.
 
Trong đầu có rất nhiều đoạn phim thoáng qua, có hai hình ảnh trở nên rõ ràng hơn trong lòng cô.
 
Bọn họ tựa như ở trước mặt cô, cùng trình diễn những cảnh tượng ngọt ngào thú vị.
Đối với tác giả mà nói, không có gì quý báu hơn linh cảm vừa lóe lên rồi biến mất.
 
Cô nhóc dứt khoát không ngủ, cô thức dậy cầm laptop của Tô Hoài Chiêu, mở word ra, từng câu từng chữ, bắt đầu câu chuyện xưa mới của mình:
 
Trong căn phòng làm việc rộng lớn sang trọng, người đàn ông ngũ quan hoàn mỹ, dáng người cao ráo, cả người trên dưới tản ra hơi thở cấm dục đang ngồi trước bàn làm việc, phê duyệt văn kiện.
 
“Cốc cốc” Hai tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới.
 
“Vào đi.” Người đàn ông không ngẩng đầu, vẻ mặt không đổi tiếp tục nghiêm túc chuyên tâm vào công việc trong tay.
 
Giản Tiểu Tây bưng cà phê đi vào phòng làm việc, “Tổng giám đốc, cà phê của ngài.”
 
Ừm, cho nam chính tên gì bây giờ?
 
Để cô suy nghĩ thật kỹ nào.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận