Cưa đổ trúc mã

Chương 50: Cô dựa vào bộ ngực lớn này để thông qua phỏng vấn?
 
“Tô tổng, xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của tôi.” Mộ Kiều Nghiên giải thích cho anh.
 
“Chủ quản của các người không nói cho cô sao? Công việc chưa làm xong là chưa làm xong, tôi chỉ cần kết quả, không muốn nghe cái cớ nào hết.” Tô Hoài Chiêu lạnh lùng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tô tổng, thật xin lỗi.” Cô nhận sai lần nữa.
 
Không còn cách nào khác, đây là công việc chính thức đầu tiên của cô, trước đây chỉ có kinh nghiệm thực tập ở tòa soạn.
 
Bởi vì là báo của Đảng dưới Chính phủ, bình thường đều viết bản thảo về các cuộc họp, chính sách, vô cùng khô khan.
 
Hơn nữa, buổi sáng còn phải dậy sớm để đến địa điểm hội nghị, có lúc phải đi công tác cùng lãnh đạo, không tránh được những bữa tiệc xã giao.
 
Cuối cùng cô không chịu nổi, rời đi.
 
Mặc dù cô vào Tô thị bằng kỹ năng viết lách tuyệt vời và bề ngoài xinh đẹp, nhưng kinh nghiệm về những công việc tương tự của công ty lớn như thế này thì gần như bằng không.
 
Tổng giám đốc Tô nói đúng, cô nên hiểu rõ phương án rồi mới đến báo cáo cho anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không biết, mặc dù Tô Hoài Chiêu nghiêm khắc nhưng cũng không phải là một ông chủ không biết đạo lý.
 
Nếu là người ngoài, anh ngược lại sẽ không làm vậy.
 
Chẳng qua người này là Mộ Kiều Nghiên, đầu tiên cô đã gạt anh len lén xin việc vào Tô thị, sau đó sáng nay rõ ràng còn trả lời anh sẽ đổi quần áo, kết quả thì sao, vẫn là bộ đồ gợi cảm khiến cho người khác chảy máu mũi.

 
Tự nhiên muốn nhân dịp này làm khó cô một chút, để cho cô biết khó mà lui.
 
Dù công việc ở phòng thương hiệu có lúc bận rộn, thường xuyên làm thêm giờ.
 
Anh cũng không muốn về nhà rồi ở một mình.
 
Vì vậy, tổng giám đốc Tô tiếp tục nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ, cô không quá thích hợp với công việc này.”
 
Lần này, đến lượt Mộ Kiều Nghiên nóng nảy.
 
Cô cũng không để ý đến địa vị khác biệt của cả hai, vội vàng kéo tay Tô Hoài Chiêu, khẩn cầu nói: “Tô tổng, cầu xin anh, hãy cho tôi thêm một cơ hội đi.”
 
Áo sơ mi tơ tằm của cô rất mỏng, mặc dù bên trong đã mặc một cái đai đeo màu trắng, nhưng theo động tác của cô, Tô Hoài Chiêu vẫn thấy được một mảng tuyết nhũ của cô.
 
Tầm mắt đi xuống chút nữa, anh nhìn thấy vớ da dưới váy đen của cô, lập tức ngọn lửa ở dưới bụng nổi lên.
 
Anh thản nhiên chậm rãi vuốt ve mông cô, khàn khàn nói: “Muốn để tôi cho cô cơ hội, cũng không phải không thể.”
 
“Tô tổng ~ ” Cô gái trẻ tuổi bị anh sờ khiến hai chân run rẩy, cả người như có dòng điện đi qua.
 
Ai nói cho cô biết, đi làm ngày đầu tiên đã bị ông chủ dùng quy tắc ngầm thì cô phải đối phó như thế nào? Cho anh một bạt tai, xin anh hãy tự trọng?
 
Nhưng mà, cô vẫn còn nằm trong tay anh.
 
Anh là ông chủ, tùy tiện tìm một lỗi sai là có thể đuổi cô.
 
Mà cố tình, cô vừa mới phạm phải lỗi sai còn không cẩn thận đánh vào tay anh.
 
Hu hu hu ~ 
 
Làm sao bây giờ?
 
Cặp mông bị anh tùy ý sờ soạng, Mộ Kiều Nghiên bỗng nhiên phát hiện mình có cảm giác.
 
Có!
 
Đầu cô chợt lóe lên một tia sáng.
 
Nếu bây giờ không muốn bị đuổi, cũng chỉ có một biện pháp.
 
Vì vậy, cô chủ động tới gần một chút, kéo tay tổng giám đốc trẻ tuổi, ấn lên bộ ngực cao vút của mình, dịu dàng nói: “Tô tổng, đừng tức giận, là tôi không tốt, ngài sờ ngực tôi đi, xin hãy bớt giận được không?”
 
Ưm ~
 
Yêu nữ này!

 
Ánh mắt Tô Hoài Chiêu lập tức nóng rực lên.
 
Anh nhìn chằm chằm cấp dưới nữ trước bàn làm việc, nhìn đôi tay mảnh khảnh đi đến trước ngực mình, cởi từng nút áo sơ mi của anh.
 
Cởi đi dây đeo màu trắng ra, bên trong là áo ngực trắng của cô.
 
Kiểu dáng đơn giản hào phóng, hiệu ứng mang lại rất tốt, bọc thật chặt bộ ngực của cô, tạo nên hình ảnh cực kỳ trêu người.
 
Mộ Kiều Nghiên không đợi anh lên tiếng, chủ động ngồi lên bàn làm việc trước mặt anh, bưng đôi tuyết nhũ của mình, đưa tới miệng anh.
 
“Tô tổng, vú của em thật ngứa, xin ngài hãy liếm nó ~ ”
 
Mỹ nhân chủ động nhào vào trong ngực, Tô Hoài Chiêu đương nhiên sẽ không khách khí.
 
Anh ngồi ngay ngắn ở trên ghế lớn, người hơi rướn về phía trước, vùi đầu vào giữa bộ ngực thơm ngát của cô.
 
“Tiểu Mộ, rãnh ngực của cô thật sâu.”
 
Khi nói chuyện, hô hấp nóng rực của anh phả vào ngực Mộ Kiều Nghiên, khiến cho nửa thân trần phía trên khẽ run.
 
“A ~ Tô tổng ~ ” Cô không thể không chống hai tay ra sau lưng, để đưa mình lại gần anh hơn.
 
“Sao cô lại vượt qua phỏng vấn?” Tô Hoài Chiêu dùng chóp mũi gạt áo ngực ra, há mồm ngậm đầu vú, quầng vú và hơn phân nửa bầu vú vào trong miệng, có tiết tấu mút vào, “Là dựa vào cặp vú lớn này sao?”
 
“Ừm ~ không phải vậy ~ Tô tổng ~ tôi tốt nghiệp khoa tiếng Trung đại học A~”
 
“Khoa tiếng Trung? Vậy cô đã từng viết qua bài viết gì?”
 
Bài viết…
 
Bài viết của cô sao có thể nói cho tổng giám đốc biết chứ?

 
Dù sao nói ra thì áo khoác nhỏ của cô sẽ bại lộ.
 
Bị ông chủ phát hiện ra mình còn làm cả công việc gõ chữ trên mạng nữa, tóm lại là không tốt.
 
Vì vậy cô đành nói: “Trước kia từng viết một ít văn xuôi và tiểu thuyết.”
 
“Ưm ~ ”
 
Ăn xong cặp vú lớn của cô, Tô Hoài Chiêu miễn cưỡng rời tầm mắt khỏi vết cắn và vết nước bọt trước ngực cô.
 
Tiếp theo, anh nắm lấy hai chân cô, chậm rãi vuốt ve.
 
Chân của Mộ Kiều Nghiên vốn dĩ rất đẹp, vừa cân lại vừa thẳng.
 
Cô thường thích mặc váy, có thể khoe được eo nhỏ và đôi chân dài của cô.
 
Hiếm khi đeo vớ bó sát như hôm nay, không ngờ lại trở nên gợi cảm, trêu người như vậy.
 
Tô Hoài Chiêu giống như một tên ngốc vuốt ve đôi chân mảnh khảnh của cô, rồi sau đó từ bắp chân mò tới bắp đùi, lặp đi lặp lại liên tục.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận