Cưa đổ trúc mã

Chương 49: Dùng quy tắc ngầm.
 
Hai tháng sau.
 
Tô Hoài Chiêu nhìn cô thay quần áo trước gương vào sáng sớm, không nhịn được hỏi cô: “Ăn mặc đẹp như vậy, là hẹn Tôn Giai Ni đi dạo phố?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa, phía dưới là váy công sở, vớ màu da, hợp với giày cao gót màu đen.
 
Phối đồ đơn giản, làm cho đường cong tuyệt đẹp trên người cô được phác họa một cách hoàn mỹ.
 
Ngoài ra, cô còn trang điểm nhẹ, buộc mái tóc dài lên.
 
Bình thường khi ra cửa, cô luôn đi theo con đường thoải mái.
 
Ngược lại dường như hiếm khi ăn mặc thành thục như vậy.
 
Cô vừa đeo hoa tai ngọc trai vừa trả lời anh: “Không phải, hôm nay em đi làm.”
 
“Đi làm?” Tô Hoài Chiêu nghe vậy, khẽ cau mày: “Không phải đã nói sẽ không đi làm, dùng toàn bộ thời gian viết tiểu thuyết à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào năm thứ tư đại học, cô đã bắt đầu thử đăng vài mẩu chuyện ngắn của mình lên mạng, bởi vì cách viết văn mới mẻ mà câu chuyện tình yêu lại rất ngọt ngào nên  đã nhanh chóng thu hút được một số lượng lớn độc giả trung thành. Sau đó, ký hợp đồng với một trang web và chính thức trở thành một nhà văn trên mạng.
 
Đối với Tô Hoài Chiêu mà nói, đương nhiên là anh rất vui.
 
Không phải vì anh bảo vệ cô quá mức, mà thật sự là anh không yên tâm.
 
Dù sao, cô vợ bé nhỏ của anh có bề ngoài xinh đẹp, dáng người lại đẹp như vậy, ngày thường đi ra đường cũng có tỷ lệ người quay đầu lại bùng nổ rồi.
 
Một khi ngày nào cũng đi làm, thì sẽ ra sao?
 

Anh không muốn dù đã kết hôn vẫn phải dùng mọi biện pháp phòng ngừa.
 
Hơn nữa, cũng không muốn cô một mực ở nhà không làm gì cả.
 
Bình thường gõ chữ mà mệt mỏi liền đi ra ngoài dạo phố, anh cũng sẽ định kỳ đưa cô ra ngoài chơi, điều này không phải rất tốt sao?
 
Anh còn tưởng rằng họ đã có sự đồng thuận của cả hai bên về việc này.
 
Hai người biết nhau lâu như vậy, Tô Hoài Chiêu rất ít khi tức giận.
 
Nhưng mà lần này, anh có chút không vui.
 
Nhưng anh không thể nổi nóng với cô được.
 
Chẳng qua sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi: “Em đi phỏng vấn từ khi nào? Làm công việc gì? Sao lại không nói trước cho anh biết?”
 
“Ai da!!” Cô gái nhỏ thấy anh buồn bã, vội vàng đi tới ôm eo anh, nhẹ giọng nũng nịu: “Chính là công ty của chú Lục của Ni Ni, làm writer(1), anh đừng lo lắng, có Lục Minh Thần ở đó, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
(1) writer là người viết văn bản cho mục đích quảng cáo hoặc các hình thức Marketing khác. Sản phẩm của nghề này là những nội dung được viết nhằm tăng nhận thức về thương hiệu và thúc đẩy doanh số bán hàng hay tỉ lệ chuyển đổi.
 
Nghe thấy đó là công ty của Lục Minh Thần, sắc mặt Tô Hoài Chiêu khẽ dịu lại.
 
Bởi vì vợ hai người đều là chị em tốt của nhau, nên hai người đã gặp nhau khá nhiều lần.
 
Anh ta còn là rể phụ trong hôn lễ của bọn họ.
 
Nếu là anh ta, Tô Hoài Chiêu dĩ nhiên là yên tâm.
 
Nhưng nhìn bộ ngực nhô lên của cô, cái mông như mật đào, anh vẫn hơi không yên tâm.
 
“Mặc xong chưa? Anh đưa em đi.”
 
“Ai da, không cần đâu, không phải sáng nay anh có cuộc họp sao? Em sẽ để chú Vương đưa đi.”

 
Chú Vương là tài xế trong nhà, bình thường công việc chủ yếu là lái xe khi Tô Hoài Chiêu bận, đưa đón Mộ Kiều Nghiên đi dạo phố một chút.
 
Thấy cô kiên quyết, Tô Hoài Chiêu đành phải bỏ cuộc.
 
Dọc theo đường đi, anh vẫn suy nghĩ về bộ quần áo của cô.
 
Đến khi chờ đèn đỏ, anh vẫn là không nhịn được gửi WeChat cho cô: “Thay bộ khác đi, bộ vừa rồi của em nhìn quá chín chắn.”
 
Có lẽ cô đang bận, bình thường luôn trả lời ngay lập tức, hôm nay ngược lại chậm hơn chút.
 
“Được ạ, anh Tô.”
 
Kết hôn lâu như vậy mà cô vẫn không có thói quen gọi anh là “chồng”, vẫn luôn gọi anh là “anh Tô”.
 
Có lúc Tô Hoài Chiêu dẫn cô tham gia tiệc rượu, một số thanh niên tài giỏi đẹp trai nhìn cô gái mặt học sinh ngực phụ huynh, còn thường xuyên lầm tưởng là em gái của tổng giám đốc Tô, muốn dựa vào anh để theo đuổi cô.
 
Biệt thự nhà họ Tô cách tòa nhà Tô thị không xa, chẳng mấy chốc, Tô Hoài Chiêu đã đến công ty.
 
Vào công ty, anh lập tức thu lại vẻ mặt lo lắng, khôi phục trạng thái dửng dưng trước sau như một.
 
“Thông báo cho những người đứng đầu phòng ban, chuẩn bị vào họp.” Anh phân phó thư ký Tiểu Tống.
 
“Vâng, Tô tổng.”
 
Vừa ra cửa, một buổi sáng liền trôi qua.
 
Tô Hoài Chiêu trở lại phòng làm việc, ăn xong cơm hộp mà Tiểu Tống gọi, lại bắt đầu vùi đầu vào công việc.

 
Từ sau khi anh tiếp quản, tình hình hàng năm của công ty cũng tăng lên gấp đôi.

 
Đây không chỉ do năng lực của anh mà còn do những nỗ lực thường ngày của anh.
 
Hơn ba giờ chiều, Tiểu Tống gõ cửa đi vào: “Tô tổng, bộ phận thương hiệu nộp phương án mới.”
 
“Ừ, để xuống đi.”
 
Tô Hoài Chiêu nói xong, đang định tiếp tục đọc thư, nhưng ngay sau đó, lông mày anh lại nhíu lại.
 
Cô gái đứng sau Tiểu Tống, mặc áo sơ mi trắng, váy đen, nụ cười vui vẻ động lòng người, không phải Mộ Kiều Nghiên thì là ai?
 
Tô Hoài Chiêu đang muốn hỏi tại sao cô lại ở đây, thì cô vợ nhỏ đã đi trước một bước cười ngọt ngào nói: “Xin chào Tô tổng, tôi là writer mới của bộ phận thương hiệu Tiểu Mộ, giám đốc của chúng tôi tạm thời đang phải tiếp khách, đây là phương án tháng sau ông ấy bảo tôi đưa đến.”
 
writer?
 
Đôi mắt của Tô Hoài Chiêu khẽ nheo lại.
 
Hóa ra cô vợ bé nhỏ sáng nay đã lừa anh.
 
Thực tế là cô ứng tuyển vào Tô thị.
 
Cô đang muốn chơi đùa sao?
 
Thấy tư thái cung kính, dáng vẻ thoải mái làm việc công của cô, Tô Hoài Chiêu cũng hùa theo cô, bày ra dáng vẻ tổng giám đốc, nhàn nhạt nói: “Tiểu Tống, cậu ra ngoài trước đi, đóng cửa lại.”
 
Tiểu Tống mới theo anh ba tháng, còn chưa thấy qua Mộ Kiều Nghiên, cũng không biết cô nhân viên mới xinh đẹp trước mắt này là người vợ yêu dấu của Tô tổng.
 
Nhưng cậu lại biết, Tô tổng nói đóng cửa lại chính là phải canh kĩ bên ngoài không cho ai vào trong.
 
Chờ đến khi thư ký đi ra ngoài, lúc này Tô Hoài Chiêu mới nhìn cô bé xinh xinh xắn ở trước mắt, nhàn nhạt nói: “Có thể vào Tô thị mà không dựa vào quan hệ, không tồi.”
 
Bộ phận thương hiệu là bộ phận trọng yếu trong công ty, từ giám đốc đến người lập kế hoạch, đều phải trải qua rất nhiều vòng phỏng vấn, thi viết mới có thể tiến vào.
 
Nghe thấy ông chủ lớn khen ngợi mình, Mộ Kiều Nghiên cũng rất vui vẻ, hân hoan nói: “Cảm ơn ngài, Tô tổng.”
 
Vẫn gọi là Tô tổng?
 

Cô nhập vai thật nhanh.
 
Nếu cô đang đi làm và chạy tới làm nhân viên của anh, vậy thì đừng trách anh dĩ quyền mưu tư (2).
(2) Dĩ quyền mưu tư: dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi.
 
Tô Hoài Chiêu cầm đề án trên bàn lật ra, gọi cô: “Cô mau qua đây, nói chi tiết cho tôi nghe.”
 
Cái này...
 
Mộ Kiều Nghiên có chút khó xử.
 
Mặc dù cô dựa vào bản lĩnh của mình tiến vào đây, nhưng hôm nay cô mới nhậm chức, sao có thể nói rõ được?
 
Nhưng cô đã gọi anh là  “Tô tổng” bây giờ mà lại nũng nịu với anh thì thật xấu hổ.
 
Vì vậy đành ngoan ngoãn tiến lên, đi tới trước bàn làm việc của anh.
 
Tô Hoài Chiêu cầm đề án lên nhìn từ đầu tới cuối một lượt, chỉ vào một trang, hỏi cô: “Cái này giảm 10% là giảm 10% so với giá gốc?”
 
“Ừm. có lẽ vậy.”
 
“Có lẽ vậy?”
 
Đôi môi mỏng của tổng giám đốc Tô khẽ giật giật, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui.
 
Anh giơ tay chụp lên cái mông vểnh của cô, trầm giọng nói: “Đơn giản như vậy mà cũng không biết.”
 
writer xinh xắn mới đến ăn mặc thành thục lập tức mở to mắt.
 
Ông chủ anh... đây là đang dùng quy tắc ngầm với cô sao?





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận