Cưa đổ trúc mã

Chương 38: Anh em tâm sự đêm khuya.
 
Qua lễ Giáng sinh, rất nhanh liền tới kỳ nghỉ đông và đến tết.
 
Đêm ba mươi, mặc dù Mộ Kiều Nghiên không muốn rời xa anh Tô, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ở nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô là con gái duy nhất trong gia đình, đương nhiên sẽ ăn tết cùng ba mẹ.
 
Sau khi xem gala đón năm mới, nói chúc mừng năm mới với ba mẹ, nhận lì xì, cô lập tức trở về phòng, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tô Hoài Chiêu.
 
Đang mở khóa, tiếng chuông điện thoại đã vang lên trước.
 
“Nghiên Nghiên, năm mới vui vẻ.”
 
Giọng nói của Tô Hoài Chiêu phát ra từ phía bên kia điện thoại, rất dịu dàng, ẩn chứa nụ cười cưng chiều.
 
“Anh Tô, năm mới vui vẻ.” Cô nhóc ngọt ngào nói ra lời chúc phúc.
 
Nói xong câu này, đầu dây bên kia liền trầm mặc, như là đang chờ cô mở miệng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết tính cách của Tô Hoài Chiêu, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ít nói, chỉ khi đứng trước mặt cô mới có thể nói nhiều hơn một chút.
 
Vì thế cô bắt đầu ríu rít nói.
 
“Anh Tô, tối nay anh làm gì vậy?”
 
“Ăn cơm tất niên, chơi bài cùng anh trai và chú.”
 

Anh không thích tiệc tất niên, nhưng hiếm khi gia đình mới có dịp sum họp một lần, mà anh lại không nhiệt tình cho lắm.
 
“Ồ, đánh bài sao? Vậy anh thắng không?”
 
“Thua.”
 
“Anh thông minh như vậy, sao có thể thua được? Anh mau nói cho em biết, có phải anh cố ý thua họ không?”
 
Tô Hoài Chiêu cầm điện thoại di động mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
 
“Haha, em thật thông minh.”
 
“Nghiên Nghiên nhà ta vẫn luôn thông minh.”
 
“Hi hi ~ vậy anh tiếp tục đánh đi, em cúp máy đây.”
 
Mộ Kiều Nghiên kỳ thật còn muốn nói chuyện với anh, bình thường hai người ngày nào cũng gặp nhau, ở chung một chỗ, đột nhiên không thấy anh, cô rất nhớ anh.
 
Nhưng cô đã trưởng thành, biết anh vẫn còn người thân trong nhà, anh hẳn nên ở bên cạnh họ, cho nên cô không thể quá ích kỷ.
 
Sau khi Tô Hoài Chiêu cúp điện thoại, mới vừa mở cửa sân thượng, anh bất ngờ gặp Lương Diễn Chiếu ở cửa.
 
Bởi vì nghỉ tết, hiếm khi thấy hắn mặc áo len đỏ sậm, phối cùng quần thường, nhìn vừa đẹp trai vừa trẻ trung, trông giống như bạn cùng tuổi với anh.
 
“Anh, anh cũng gọi điện thoại à?”
 
“Ừ.” Lương Diễn Chiếu gật đầu một cái.
 
Mẹ hắn và mẹ Tô Hoài Chiêu là chị em ruột, hai người là anh em họ.
 
Tuy rằng không ở cùng một thành phố, cùng không lớn lên cùng nhau, vì vậy chỉ gặp nhau một lần vào dịp tết, nhưng tình cảm anh em vẫn rất thân thiết, người thường không thể so được.
 
Lương Diễn Chiếu nhìn cậu em họ nhỏ hơn mình năm tuổi, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ.
 
Cậu bé trai lạnh lùng quật cường năm đó, nháy mắt đã trở thành một người đàn ông.
 
Anh thừa kế ngũ quan của ba mẹ nhưng tính cách lại khác xa hai người họ.
 
Trước kia hắn còn lo lắng, trong hoàn cảnh chú dì cả ngày ồn ào như vậy, trong lòng em họ ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
 
Vì vậy năm đó khi quyết định học y, hắn không chọn chuyên ngành mọi người thường chọn, mà chọn tâm lý học.
 
Nhưng may mắn là, sau khi hắn học xong, em trai hắn đã không cần hắn.
 
Hai anh em cùng ngồi xuống ghế salon, Lương Diễn Chiếu cười nói: “Em và em gái Nghiên kia đã phát triển đến mức nào rồi?”
 
Hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ câu trả lời của Tô Hoài Chiêu lại khiến hắn hơi giật mình.
 
“Em đang đợi cô ấy đủ tuổi rồi sẽ kết hôn.”
 
“Nhanh như vậy?”

 
“Vâng, đã đợi rất nhiều năm rồi.”
 
Lương Diễn Chiếu cười.
 
Hắn vỗ vỗ bả vai Tô Hoài Chiêu, nhướng mày nói: “Được lắm tên tiểu tử này! Em đây là muốn vượt mặt anh mà.”
 
Tô Hoài Chiêu cũng cười, anh trêu chọc nói: “Nếu bác sĩ Lương thông báo mình muốn kết hôn chỉ sợ lập tức sẽ có một đám phụ nữ tới xếp hàng thôi.”
 
“Một đám phụ nữ?”
 
Lương Diễn Chiếu nhớ tới bóng hình xinh đẹp mà anh thương yêu ở nhà, không khỏi bật cười: “Anh muốn một đám phụ nữ làm gì? Có một người là đủ rồi.”
 
Người anh cả luôn luôn lạnh lùng bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ mặt dịu dàng, ngược lại khiến cho lòng Tô Hoài Chiêu khẽ động.
 
Nhớ tới vừa nãy hắn cũng ra sân thượng gọi điện thoại, anh liền hỏi: “Anh, anh có bạn gái sao?”
 
“Ừ, có.”
 
Lương Diễn Chiếu nói tiếp: “Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi, cũng không nhìn nổi bọn họ nữa, tối nay đã thắng đủ rồi.”
 
Hắn nói bọn họ, là chỉ hai ông bố.
 
Chơi bài cả tối, hai người trẻ tuổi có IQ cao thản nhiên nhường họ.
 
Những người lớn giành được chiến thắng rất vui vẻ, cũng không nhìn ra, nhưng hai anh em họ đều biết rõ.
 
Năm mới, trưởng bối vui vẻ là được rồi.
 
Sau khi Lương Diễn Chiếu nói xong liền cầm điện thoại đi ra sân thượng, Tô Hoài Chiêu khẽ mỉm cười, cũng trở về phòng.
 
Nằm dài trên giường, đã gần một giờ sáng.
 
Ngày đầu tiên của năm mới, trong lòng anh trống rỗng, không tài nào ngủ được.
 
Anh nhớ cô nhóc của anh.
 

Mấy ngày nay không thấy cô, anh rất nhớ.
 
Cũng không biết bây giờ cô đang làm gì, đang ngủ sao?
 
Suy nghĩ một chút, Tô Hoài Chiêu quyết định nhắn WeChat cho cô.
 
“Đã ngủ chưa?”
 
Ngoại trừ âm báo tin nhắn và cuộc gọi đến, WeChat của cô luôn để chế độ im lặng.
 
Cho nên không lo làm phiền cô.
 
Rất nhanh, cô bé đã đáp lại.
 
“Vẫn chưa, anh Tô.”
 
“Em đang ở đâu?”
 
“Đang ở phòng em.”
 
Sau khi cô trả lời xong câu này, Tô Hoài Chiêu lập tức gọi video cho cô.
 
“Nghiên Nghiên, nhớ anh không?”
 
“Ừm, nhớ.”
 
“Thế còn em gái thì sao?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận