Cưa đổ trúc mã

Chương 33: Ngực vẫn tiếp tục lớn sao?
 
Đến biệt thự nghỉ dưỡng, Mộ Kiều Nghiên đã cao trào hai lần.
 
Xuống xe, vẫn là Tô Hoài Chiêu bế cô vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa vào cửa, lập tức có một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi kính cẩn cúi đầu với Tô Hoài Chiêu.
 
“Chào thiếu gia, Mộ tiểu thư.”
 
“Chào dì Mai.”
 
“Đã sắp xếp theo ý của cậu, hôm qua hồ bơi đã được dọn sạch, tôi đã cho những người còn lại nghỉ hết, trong tủ lạnh cũng đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn mới.”
 
“Ừ.” Tô Hoài Chiêu gật đầu một cái, “Dì cũng về nhà nghỉ hai ngày đi.”
 
Đến khi dì Mai ra ngoài, Mộ Kiều Nghiên mới rời khỏi người Tô Hoài Chiêu, nhìn anh chằm chằm: “Anh Tô, nhà anh lại mua nhà nữa sao?”
 
Biệt thự cao cấp của nhà họ Tô ở trong nội thành, trước kia cô từng qua vài lần, nhưng hai vợ chồng nhà họ Tô luôn cãi nhau, dần dần cô cũng không thích đi nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nơi này ở gần ngoại ô, cô còn tưởng là khu nghỉ mát nào.
 
“Ừ, được hai năm, mấy tháng trước vừa chuyển tên cho anh.”
 
Tô Hoài Chiêu xoa đầu cô, hỏi: “Đói không? Có muốn ăn gì không? Hay là muốn đi thăm quan trước.”
 
“Em không đói.”
 
Ở trên xe Mộ Kiều Nghiên ăn không ít đồ ăn vặt, bụng bây giờ vẫn no.
 
Vì vậy, Tô Hoài Chiêu dắt cô đi thăm quan căn biệt thự.
 
Biệt thự có hai tầng, trừ phòng bếp, phòng ngủ, còn có một cái bể bơi rất lớn trong sân. Bên hồ bơi, ngoài những chiếc dù, ghế nằm còn có một chiếc xích đu màu trắng rất đẹp, ở dưới ánh mặt trời mùa thu đang đong đưa theo gió nhẹ.

 
“Oa! Anh Tô, em rất thích nơi này.”
 
Cô bé nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt liền di chuyển chân, cởi giày muốn xuống nước.
 
“Chờ một chút.”
 
Tô Hoài Chiêu kéo cô lại, đưa một cái túi cho cô: “Đi thay đồ bơi trước đã.”
 
“Vâng.” Cô nhóc lè lưỡi một cái.
 
Hơn mười phút sau, Mộ Kiều Nghiên đi ra.
 
Cô giống như kẻ gian ôm ngực, liên tục nhìn xung quanh.
 
“Anh Tô...”
 
Cô tìm bóng dáng anh khắp nơi.
 
Nhưng mà nhìn trong sân một lúc lâu vẫn không biết anh đã đi đâu.
 
Anh Tô mua đồ bơi cho cô, khiến cô thật xấu hổ.
 
Có vài bộ, một bộ màu đen, nhìn kiểu dáng thì đơn giản, nhưng khi cô mặc vào thì thấy tức ngực, đầu vú không được che hết, còn để lộ một nửa ra ngoài.
 
Bởi vì là màu trầm nên càng khiến cho màu da trắng như tuyết của cô lộ rõ hơn, tràn đầy sự cám dỗ của phụ nữ.
 
Còn có một bộ màu hồng, viền áo lót và quần lót đều có màu cầu vồng, rõ ràng là kiểu đồ đáng yêu, cũng không biết tại sao, cô mặc vào có cảm giác nhất thời muốn nổ tung vậy.
 
Cuối cùng, cô chọn tới chọn lui, chọn bộ đồ màu vàng gừng.
 
Màu sắc tươi sáng, vừa tôn lên làn da trắng, vừa tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
 
Mặc dù bộ ngực vẫn bị lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn có thể bọc lại quầng vú và đầu vú.
 

Trên vạt áo ngực còn được đính hình lá sen, đặc biệt mát mẻ.
 
Trên rìa quần lót cũng có lá sen như vậy, hai bên được buộc thành hai cái nơ, trông rất đáng yêu.
 
Không tìm được Tô Hoài Chiêu, cô đứng ở hồ bơi nhìn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được xuống nước.
 
Nhiệt độ trong bể vừa vặn, không lạnh không nóng, phản chiếu bầu trời và những đám mây trắng trên đầu, trông rất đẹp.
 
Cô giống như mỹ nhân ngư, sung sướng bơi lội trong bể bơi, thật là thích thú biết bao.
 
Bơi được hai vòng, cô đang tựa vào thành bể bơi nghỉ ngơi, đột nhiên, có một đôi tay vươn ra từ sau lưng.
 
“A ~ ” Cô sợ hãi thét lên chói tai.
 
Nhưng khi đôi tay kia bắt đầu xoa bóp ngực cho cô, cô lập tức thả lỏng.
 
“Anh Tô ~ anh đi đâu vậy?” Cô quay đầu, hờn dỗi nhìn Tô Hoài Chiêu.
 
“Nghiên Nghiên mặc bộ này đẹp lắm.”
 
Tô Hoài Chiêu không nói tiếp nữa, mà nhìn chằm chằm vào người cô, ánh mắt nóng như lửa.
 
Theo tầm mắt của anh, Mộ Kiều Nghiên cũng nhìn lại mình.
 
Lần này, cô mới hiểu được tại sao ánh mắt của anh lại đen đến dọa người.
 
Bộ đồ bơi màu vàng vốn rất xinh đẹp, sau khi bị ngấm nước đã dính chặt vào người.
 
Quần áo quá mỏng, căn bản không giấu được đường nét trên cơ thể.
 
Giờ phút này, bộ ngực đầy đặn của cô đã để lộ đầu vú, còn vùng tam giác giữa hai chân, cũng phá lệ rõ ràng, gần như trong suốt.
 
“A ~ ”
 

Cô nhóc hoảng sợ vội vàng ôm lấy ngực.
 
Nhưng che được bên trên thì không che được phía dưới.
 
Tô Hoài Chiêu nhìn hình dáng của tiểu huyệt và khe nhỏ, dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.
 
Anh đưa tay kéo quần lót của cô, cuộn tấm vải mỏng manh thành sợi dây, di chuyển trước sau giống như đang rửa tiểu huyệt cho cô vậy.
 
“A ~ anh Tô ~ ”
 
Đồ lót thoải mái đảo mắt đã thành sợi dây siết người khiến cô vừa tê dại vừa ngứa ngáy.
 
Chân cô còn phải không ngừng chuyển động mới có thể để cho mình không chìm xuống.
 
“Anh Tô ~ đừng nghịch nữa ~ em muốn bơi ~ ”
 
Tô Hoài Chiêu cười khẽ, cô nhóc này không công bằng! Lúc mình muốn côn thịt thì mặc kệ thời gian địa điểm, đến khi anh muốn tiểu huyệt, cô nói không được là không được.
 
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết anh sẽ không bỏ qua cho cô.
 
Một tay Tô Hoài Chiêu tiếp tục lôi kéo quần lót của cô, một tay khác đưa vào rãnh vú, kéo lá sen đã ướt đẫm ra, rồi sau đó nhẹ buông tay…
 
“A ~ anh  Tô ~ ”
 
Áo ngực lập tức biến thành súng cao su, cặp vú trắng như tuyết bị bắn nhảy dựng lên.
 
“Bơi đi ~ ”
 
Hu hu hu ~
 
Anh Tô thật hư.
 
Anh siết chặt áo lót và quần lót rồi, làm sao cô bơi được? 
 
Chẳng lẽ cởi hết đồ bơi ra?
 
Cô không còn cách nào, cô biết chỉ khi mình thỏa mãn Tô sói đói thì mới có thể tiếp tục bơi được.
 
Vì vậy, cô rên rỉ: “A ~ anh Tô ~ Tô học trưởng ~ xin anh hãy đâm tiểu huyệt của Nghiên Nghiên ~ ”
 

Thật là hiểu chuyện.
 
Tô Hoài Chiêu hài lòng khẽ cười.
 
Nhìn đôi chân mềm mại của cô đang không ngừng chuyển động trong nước, anh quan tâm nói: “Chân bám vào eo anh.”
 
“Dạ.” Cô nhóc ngoan ngoãn nghe lời.
 
Hơi dùng sức, hai chân quấn quanh eo anh.
 
Cô nhảy lên, trong nháy mắt, cặp vú lớn đã dán chặt vào lồng ngực trần trụi của anh.
 
Bàn tay to lớn của Tô Hoài Chiêu kéo áo lót không thể che được ngực xuống.
 
“A ~ anh Tô ~ đừng xé nó ~ ” Mộ Kiều Nghiên đau lòng kêu.
 
Cô rất thích bộ đồ này.
 
Tô Hoài Chiêu nghe vậy, tiện tay ném nó xuống xích đu.
 
Nhìn hai ngọn núi trước ngực cô, Tô Hoài Chiêu khàn giọng nói: “Nghiên Nghiên, có phải ngực của em lại tiếp tục lớn hơn không?”
 
Cũng không biết có phải ảo giác của anh không, anh thấy nó lại lớn hơn rồi.
 
“Ừm, hình như là vậy.” Cô yếu ớt nói.
 
Hai ngày nay, cô mặc áo lót thấy có chút chật.
 
“Anh kiểm tra một chút.”
 
Tô Hoài Chiêu nói xong, cúi đầu ngậm lấy đầu vú.
 
“A ~ anh Tô ~ ”
 
Bởi vì toàn thân dán chặt lên người anh, cho nên cô không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
 
Tô Hoài Chiêu thay phiên hôn mỗi bên mấy lần, cho đến khi chúng vừa đỏ vừa sưng thì đưa ra kết luận: “Lớn hơn rồi.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận