Cưa đổ trúc mã

Chương 18: Chẳng lẽ em gái dâm đãng khó chịu sao?
 
“Anh Tô ~ ”
 
Sau khi bình tĩnh lại, Mộ Kiều Nghiên ngồi trên nắp bồn cầu, nhìn Tô Hoài Chiêu ngồi xổm trước mặt đang lau quần lót và nơi giữa hai chân của mình, nhẹ nhàng gọi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hử?”
 
“Anh thật xấu xa.”
 
Bởi vì vừa mới cao trào, giờ phút này, lời trách cứ của cô không có chút sức lực nào, ngược lại còn có cảm giác nũng nịu.
 
“Anh biết rõ bên ngoài có người còn…”
 
Mộ Kiều Nghiên vỗ ngực, cặp vú lớn không ngừng phập phồng, dáng vẻ sợ hãi.
 
Tô Hoài Chiêu cười khẽ, anh bóp nhẹ đùi cô, tỏ ý bảo cô nhấc chân lên.
 
Đến khi mặc quần lót cho cô xong, lúc này mới nói: “Vừa nãy em gái dâm đãng khó chịu sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã tính toán thời gian, lúc đi vào chỉ kém tiếng chuông vào học mấy phút, cho dù có người tới cũng sẽ không quá nhiều.
 
Nhưng mà, phản ứng nhạy cảm của cô thực sự nằm ngoài dự đoán của anh, Tô Hoài Chiêu âm thầm suy nghĩ, trong trường còn có những nơi nhìn thì nguy hiểm nhưng thực ra lại an toàn.
 
Sửa sang lại phía dưới cho cô, Tô Hoài Chiêu hơi đứng dậy, cài khuy áo giúp cô.
 
Nhìn hai phần ba bộ ngực trắng nõn bị lộ ra ngoài, nghĩ tới lời cô mới nói vừa rồi, Tô Hoài Chiêu hỏi: “Áo nịt ngực bị chật sao? Có muốn anh đưa em đi mua bộ mới không?”
 
“Không cần.” Lúc này cô nhóc dường như biết xấu hổ, cô cắn môi, rụt rè đáp lại: “Tạm thời vẫn có thể mặc, chờ mấy tháng nữa hẵng đổi lại.”

 
Cô cũng cảm nhận được tốc độ phát dục kinh người của mình, loáng thoáng đoán được điều này liên quan tới việc xoa bóp mỗi ngày của anh Tô.
 
Nếu không, tại sao của các bạn học khác lại không lớn như cô?
 
Hai người sửa soạn xong, ra ngoài rửa tay, lúc này Tô Hoài Chiêu mới dắt cô ra ngoài.
 
Mới vừa đi qua một chỗ rẽ, liền cùng Sở Lương không hẹn mà gặp.
 
Anh ta vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi trên người, đang dựa vào tường hút thuốc.
 
“Anh Tô ~ ” Mộ Kiều Nghiên nhìn Tô Hoài Chiêu lắp bắp nói.
 
Tận sâu trong đáy lòng, cô rất không thích vị học trưởng này.
 
Đã lưu manh còn hút thuốc, nói không chừng còn đánh nhau, nhìn một cái là thấy đây là học sinh hư.
 
Nhận ra cô đang sợ hãi, Tô Hoài Chiêu nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ.”
 
Lúc này mới kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
 
Vừa đi lướt qua, Tô Hoài Chiêu bất ngờ dừng chân.
 
Anh liếc mắt nhìn điếu thuốc trong tay Sở Lương, đột nhiên mặt không biểu cảm rút lấy.
 
“Này, Tô Hoài Chiêu cậu muốn làm gì?”
 
Nam sinh bị động tác của anh làm cho nổi trận lôi đình, giống như sư tử bị chọc giận, theo bản năng nhảy lên, muốn đoạt lại điếu thuốc trên tay anh..
 
Nhưng mà, cũng không biết Tô Hoài Chiêu làm như thế nào, bất luận Sở Lương cố gắng ra sao cũng không thể chạm tới.

 
Nếu như không phải sợ anh ta ra tay đánh người, Mộ Kiều Nghiên đã vỗ tay hoan hô.
 
“Anh Tô thật là đẹp trai!”
 
Đôi mắt to tròn của cô sáng lên.
 
Dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, lúc này Tô Hoài Chiêu mới nhàn nhạt nói: “Sở Lương, sau này đừng hút thuốc nữa.”
 
“Tô Hoài Chiêu, cậu cho rằng cậu là ai? Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi?” Nam sinh lập tức nổi khùng.
 
“Tôi không phải là ai cả, chỉ là nếu như tôi báo cáo lên thì cậu sẽ bị ghi chép lại và không tốt nghiệp được đâu.”
 
“Vậy thì sao? Cậu cho rằng tôi sợ sao?”
 
“Chẳng sao cả, chỉ là lúc đó Chu Vi Trần sẽ để ý đến cậu sao?”
 
Trở lại lớp 10 – 5, Mộ Kiều Nghiên nhanh chóng đem chuyện vừa rồi nói cho Tôn Giai Ni, dĩ nhiên không bao gồm chuyện trong nhà vệ sinh nam.
 
“Nghiên Nghiên, cậu nói thật sao?”
 
“Ừ.”
 
“Trời ạ! Tô Hoài Chiêu PK Sở Lương, cảnh tượng kích thích như vậy mà tớ không được thấy.” Trong giọng nói của Tôn Giai Ni tràn đầy sự tiếc nuối.
 
“Ni Ni, cậu biết Sở Lương học trưởng là ai sao?”
 
Mặc dù cô không thích Sở Lương, nhưng sự lễ độ đương nhiên vẫn phải có.
 

“Dĩ nhiên biết! Ai mà không biết hotboy trường cao trung chúng ta chứ?”
 
Mộ Kiều Nghiên không đồng ý với chuyện này.
 
Cô bĩu môi, không phục cãi lại: “Hotboy không phải anh Tô sao?”
 
“Bàn về nhan sắc và thành tích học tập thì đương nhiên là Tô học trưởng. Nhưng ai bảo anh ấy luôn cách xa mọi người, bình thường nói chuyện cùng người khác đến mí mắt cũng không nâng, giống như tảng núi băng, còn Sở học trưởng ấy à, mặc dù thành tích trung bình nhưng nhà có tiền, đẹp trai tỏa sáng, lại còn biết quan tâm đến nữ sinh, cho nên hai người bọn họ đều là hotboy của trường.”
 
Mộ Kiều Nghiên câm nín giật giật khóe miệng.
 
Bộ dạng côn đồ của Sở Lương mà là đẹp trai tỏa sáng?
 
Còn nữa, anh Tô có chỗ nào như núi băng chứ? Rõ ràng mới vừa nãy ở WC nam…
 
Nghĩ tới đây, khuôn mặt cô đỏ bừng, lập tức không nói nên lời.
 
Sau tiết tự học buổi tối, Mộ Kiều Nghiên ngồi sau xe đạp của Tô Hoài Chiêu, hai người chậm rãi trở về nhà.
 
Nhìn những cây long não đang không ngừng lướt qua, cô bỗng nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc.
 
“Anh Tô!”
 
“Hử?”
 
“Đến khi anh lên đại học, có phải em sẽ không thể cùng đi học, cùng tan học với anh không?”
 
Tô Hoài Chiêu nghe vậy, môi mỏng khẽ cong, cười nói: “Sẽ không.”
 
“Sẽ không? Sao lại vậy? Anh muốn ở lại thành phố A học đại học sao? Nhưng đại học A cách trường chúng ta rất xa, nếu như anh đi học, chắc chắn sẽ không tiện.”
 
Cô nhóc nói mình nhỏ, đôi khi có thể nghĩ đến những nơi mà người ta không thể đoán được.
 
Tô Hoài Chiêu hít thở mùi hương long não trong gió đêm, hưởng thụ bầu vú của cô đập vào lưng anh, thầm nghĩ: “Nghiên Nghiên, anh sẽ không rời xa em dù chỉ một ngày.”
 
Trở về tiểu khu thì dừng xe, hai người tay nắm tay một cách tự nhiên đi lên lầu.

 
Đi tới cửa, Mộ Kiều Nghiên liếc mắt nhìn cửa nhà mình, biết ba mẹ vẫn chưa về.
 
Vì vậy cô cười hì hì nói: “Anh Tô, anh đi nấu cơm trước, chờ lát nữa em sang ăn cùng anh.”
 
“Được.” Tô Hoài Chiêu mỉm cười gật đầu.
 
Bởi vì Mộ Vân Sinh và Phương Toàn bận rộn công việc, mà gọi cơm hộp cũng không sạch sẽ nên Tô Hoài Chiêu đã sớm học nấu ăn để nấu cho hai người.
 
Lúc bắt đầu chỉ là cơm chiên đơn giản và những món xào tại nhà, nhưng cô càng lớn thì càng kén ăn, cho nên anh cũng biết nhiều món hơn.
 
Kể cả món Tây, món Hàn hay món Nhật, với chỉ số thông minh của anh, hễ là những món không biết thì chỉ cần đọc sách hoặc xem video một lần thì nhanh chóng hiểu rõ.
 
Nói xong, thấy Tô Hoài Chiêu muốn đóng cửa, Mộ Kiều Nghiên nhất thời ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được nhón chân lên, nhích lại gần anh.
 
“Anh Tô, hôn trước đã.”
 
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, nũng nịu xin một nụ hôn.
 
Tô Hoài Chiêu đương nhiên sẽ không từ chối, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào trong, hút lấy chiếc lưỡi hồng thơm tho của cô, một lúc lâu mới buông ra.
 
“Nghiên Nghiên ngoan, mau về cất đồ đi đã.”
 
“Vâng ạ.” Cô nhóc cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên.
 
Vào phòng, đổi dép, thả cặp xuống rồi mở cửa sổ phòng ra cho thông gió, cô nhóc mới nhanh chóng chuẩn bị đi đến nhà đối diện tìm Tô Hoài Chiêu.
 
Nhưng mà, khi đi qua phòng khách, lại bị Mộ Vân Sinh trên ghế salon làm cho giật mình.
 
“Ba, ba về từ lúc nào vậy?”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận