Cưa đổ trúc mã

Chương 10:  Bị phát hiện đọc truyện người lớn.
 
Sau lễ giáng sinh, Lâm Mạn lại đến tìm Mộ Kiều Nghiên để nói chuyện, cô cũng chỉ trả lời qua loa. Lâm Mạn lại đưa quà cho cô, Mộ Kiều Nghiên đã có kinh nghiệm, bảo cô ấy tự đi mà tặng.
 
Cứ như vậy vài lần, cuối cùng cũng được giải thoát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà Tôn Giai Ni nghe thấy chuyện tối hôm đó chỉ là hiểu lầm cũng yên tâm hơn.
 
Mặc dù muốn quan hệ của hai người họ đã phát triển nhanh hơn nhưng tưởng tượng đến khi bọn họ bắt đầu hẹn hò, theo tính cách của Mộ Kiều Nghiên thì chắc chắn sẽ dính lấy anh Tô cả ngày. Lúc đấy chỉ còn mỗi bản thân mình cô đơn, Tôn Giai Ni liền cảm thấy bây giờ cũng tốt rồi.
 
Nháy mắt đã tới kỳ tiếp theo, mới trải qua một kỳ nghỉ đông không gặp, Mộ Kiều Nghiên thấy mọi người đã thay đổi rất nhiều.
 
Ví dụ như tóc Lâm Mạn có vẻ xoăn hơn, vừa quyến rũ vừa đẹp hơn.
 
Ví dụ như Tô Giai Ni, mỗi lần rảnh rỗi lại cầm ví ra cười trộm.
 
Có một lần, Mộ Kiều Nghiên nhân lúc Tôn Giai Ni không để ý nhanh chóng cướp lấy ví cô thì phát hiện bên trong có một tấm hình của một ông chú đẹp trai.
 
Người trong ảnh đeo kính, mặc âu phục, mái tóc được chải cẩn thận, toàn thân toát ra sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với các cô bé nhỏ tuổi mà nói, không phải những người ăn mặc như vậy đều là mấy ông chú sao?
 
“Ni Ni, mau thành thật nói, đây là ai?” Mộ Kiều Nghiên giơ cao ví lên, cười hỏi.
 
“Một người chú.”
 
“Nói dối! Tại sao cậu lại nhìn hình chú cậu lại như nhìn thấy bảo vật chứ? Tớ không tin!”
 

“Ôi, không phải chú ruột tớ, mà là anh họ xa của chú tớ thôi.”
 
Tôn Giai Ni vừa nói vừa thừa dịp Mộ Kiều Nghiên không chú ý, mau chóng cướp lại ví tiền.
 
Thấy dáng vẻ cuống quýt của Tôn Giai Ni, Mộ Kiều Nghiên cảm thấy tình cảm của bạn mình đối với người đàn ông kia không bình thường chút nào.
 
Cô định hỏi nhưng nghĩ lại, thấy mình không có tư cách gì để hỏi nên thôi.
 
Sau khi trải qua chuyện vào tối hôm giáng sinh và qua một kỳ nghỉ đông, cô dần phát hiện tình cảm của mình dành cho Tô Hoài Chiêu không hề đơn giản.
 
Cô không chỉ thấy yên tâm, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc, cưng chiều của anh mà còn không muốn nhìn anh ở cùng người còn gái nào khác.
 
Trước kia cô còn chưa hiểu, chỉ cho rằng mình muốn chiếm anh làm của riêng, nhưng dần dần, sau khi đã đọc một số tiểu thuyết tình yêu và phim thần tượng, cô mới phát hiện hóa ra cảm giác khi cô nhìn thấy Lâm Mạn và anh Tô ở chung một chỗ chính là ghen.
 
Mà ghen là cảm giác chỉ phát sinh khi người này thích người kia.
 
Đúng vậy, cô thích anh Tô.
 
Nhưng còn anh thì sao?
 
Cũng thích cô ư?
 
Mộ Kiều Nghiên cảm thấy Tô Hoài Chiêu cũng thích cô, nếu không sẽ không đối xử với cô tốt như vậy.
 
Nhưng cô vẫn không xác định được tình cảm của anh đối với cô là loại nào.
 
Dù sao, cô vẫn là em gái anh.
 
Nghĩ tới đây, Mộ Kiều Nghiên cảm thấy đau đầu.
 
Cô là người không giỏi che giấu chuyện trong lòng, cô muốn tìm cơ hội để hỏi rõ Tô Hoài Chiêu.
 
Nhưng bây giờ anh ấy đang trải qua học kỳ cuối của năm ba sơ trung.
 
Nếu bây giờ nói với anh thì sẽ giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện.
 
Vì vậy, Mộ Kiều Nghiên cứ suy nghĩ lung tung cho đến ngày mùng một tháng năm.
 
Kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, người lớn hai bên đều không có nhà.
 
Ông nội Tô hẹn bạn bè đi du lịch, thân thể ông không tốt lắm nên muốn tranh thủ lúc còn đi lại được có thể ngắm nhìn những cảnh đẹp trên đời.
 
Mộ Vân Sinh và Phương Toàn đi tìm nhà máy, bọn họ mở công ty thời trang, hơn nửa năm nay làm ăn cũng không tệ lắm, muốn mở công xưởng ở ngoại thành để tự sản xuất.
 
Vì vậy, trong nhà còn mỗi Tô Hoài Chiêu và Mộ Kiều Nghiên.
 
Ngày nghỉ lễ đầu tiên, thời tiết rất oi bức, Mộ Kiều Nghiên ôm nửa quả dưa hấu đọc tiểu thuyết trong phòng khách nhà họ Tô.
 
“Anh Tô, dưa ngọt lắm, anh có muốn ăn một miếng không?”
 
Cô dùng thìa múc một miếng ở chính giữa, đưa đến miếng anh.

 
Anh vốn không muốn ăn nhưng nhìn ánh mắt mong đợi và cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của cô nhóc, Tô Hoài Chiêu hơi há miệng để cô đút cho mình.
 
Anh đang xem đá bóng, trong lúc đợi nghỉ giữa giờ, anh thấy Mộ Kiều Nghiên đã đọc được hơn nửa quyển sách, còn đọc rất nghiêm túc, không nhịn được hỏi: “Đang đọc truyện gì thế?”
 
“Dạ?” Mặt Mộ Kiều Nghiên lập tức đỏ lên, cô vội vàng ngồi xa ra, cố nình tĩnh nói: “Chỉ là tiểu thuyết tình yêu bình thường thôi.”
 
Nghe vậy, Tô Hoài Chiêu liền nghi ngờ.
 
Tiểu thuyết tình yêu thì là tiểu thuyết tình yêu, sao cô còn cố ý thêm hai từ “bình thường”?
 
Vậy tiểu thuyết tình yêu không bình thường thì có gì?
 
Anh tiếp tục lặng lẽ xem đấu giải, hơn mười phút sau, anh liếc mắt thấy cô nhóc ăn dưa xong đứng dậy đi vào bếp rửa tay, nhân lúc cô không để ý, anh nhanh chóng cầm sách của cô lên xem.
 
Mở trang sách mà cô đang đọc ra, Tô Hoài Chiêu nhanh chóng nhìn dòng chữ trên đó:
 
Tiểu Tĩnh đưa hai bầu vú đến trước ngực anh.
 
“Tĩnh Tĩnh, sao thế?”
 
“Anh, ngực của em ngứa quá, muốn anh hôn nó.”
 
“Ừm, được.”
 
Sau đó anh há miệng ngậm cặp vú của Tiểu Tĩnh, liếm nó.
 
Ngực của Tiểu Tĩnh lúc trước rất nhỏ, nhưng mấy năm này đã phát triển rất nhanh.
 
Anh chậm rãi liếm mút, nhưng dần dần bị mất kiểm soát.
 
“Tĩnh Tĩnh, ngực của em lớn thêm rồi…”
 
“A ~ đều nhờ anh xoa đấy ~ a ~ ”
 
“Anh Tô, anh… Anh đang làm gì vậy?”

 
Tô Hoài Chiêu đang đọc, bỗng dưng nghe thấy giọng nói sợ hãi của Mộ Kiều nghiên phát ra từ đằng sau.
 
Cô tròn mắt nhìn anh, sắc mặt tái nhợt vì hoảng sợ.
 
Tô Hoài Chiêu không bị lúng túng khi bị phát hiện, ngược lại, anh trầm mặt xuống, giơ quyển sách trong tay lên, lạnh giọng hỏi cô: “Nghiên Nghiên, đây là cái gì?”
 
“Anh Tô, em…”
 
Mộ Kiều Nghiên vừa hoảng sợ vừa tủi thân.
 
Quyển sách này đang được mọi người trong lớp truyền tay nhau đọc gần đây. Những đứa trẻ trong độ tuổi này đều rất tò mò với những điều mới lạ này.
 
Con trai sẽ nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phát triển của con gái, còn con gái thì sẽ chú ý yết hầu ở cổ và lông của con trai để tìm ra sự khác biệt giữa hai bên.
 
Kiều Nghiên rất ngạc nhiên khi mới đọc quyển sách này.
 
Nhưng khi đọc một thời gian, cô lại say mê vì tình tiết của nó.
 
Hai anh em không cùng quan hệ ruột thịt trong gia đình tái hôn từng bước phá vỡ cấm kỵ, vượt qua mọi rào cản để được ở bên nhau.
 
Đối với những đứa trẻ mới biết yêu mà nói thì đây là một câu chuyện rất hay.
 
Hơn nữa, Mộ Kiều Nghiên còn muốn hóa thân vào nhân vật trong truyện.
 
Nhưng bây giờ nhìn sắc mặt của Tô Hoài Chiêu, cô cảm thấy dường như mình đã làm ra chuyện gì sai trái vậy.
 
“Anh sẽ tịch thu quyển truyện này trước.” Tô Hoài Chiêu vừa nói vừa cầm quyển truyện đi về phòng mình.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận