Hạ Triều Ca mặc giáp bạc Hề Minh Húc đã cởi ra, sau đó nâng hắn dậy, giấu trong một góc sơn động.
Toàn bộ quá trình này, Hề Minh Húc chỉ có thể giương mắt nhìn, thân thể bị thuốc tê làm tê dại, đến cơ hội nhúc nhích cũng không có!
"Hạ Triều Ca!"
"Ngươi đừng gào, ngươi bây giờ không thể động, gào sẽ chỉ hại chết ta. Cho nên thành thật đợi, chúng ta sẽ không có việc gì."
Hạ Triều Ca nói xong, vỗ vỗ đầu Hề Minh Húc, ở trên cao nhìn xuống nói: "Ngoan, ta không sợ, chờ ta trở lại."
Dưới ánh mắt vạn phần không muốn cùng cực lực khuyên can của Hề Minh Húc, Hạ Triều Ca không chút do dự xoay người ra ngoài.
Oài, cảm giác lừa Hề Minh Húc như trẻ con cũng thực không tệ.
Hạ Triều Ca đi tới bên kia, khẽ động lá cây bên người, phát ra tiếng vang sàn sạt.
"Ai? Kẻ nào ở đâu!"
"Có người, khải giáp màu bạc, là Hề Minh Húc, mau đuổi theo!"
Hạ Triều Ca nghe thế không nói hai lời bỏ chạy, nhưng nàng mới chạy mấy bước đã bị Càng quân vây quanh.
"Ngươi, ngươi không phải Hề Minh Húc, sao ngươi lại mặc khải giáp của hắn? Ngươi là ai?" Quân trưởng dẫn đầu kinh ngạc nói.
"Người tiễn các ngươi đi gặp Diêm Vương"
Lời Hạ Triều Ca thốt ra, trường kiếm trong tay vung lên, hướng về phía đội binh sĩ mà giết.
Học tập Tang Chính Khanh ở Bích Ba sơn trang mười năm, mỗi khi luyện võ nàng luôn vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì nàng rõ ràng, thân phận, địa vị, quyền thế sẽ mất đi toàn bộ trong một đêm, nhưng võ công vĩnh viễn là của chính mình.
Hạ Triều Ca mỗi một kiếm đều sạch sẽ gọn gàng, không chút dây dưa.
Nâng kiếm hạ kiếm, Hạ Triều Ca lâm nguy không sợ, phảng phất như một tên sát thần, vô tình thu hái sinh mệnh binh sĩ trước mắt.
Càng quân xông tới liên tục bị đánh bại, mắt thấy càng ngày càng nhiều đồng bọn chết đi, bọn chúng có ý định rút lui.
Dù sao Hạ Triều Ca không phải Hề Minh Húc, bọn chúng không biết, cũng không cần phải dùng mạng đi tranh giành.
Thế nhưng Hạ Triều Ca lại không chịu buông tha cho bọn chúng, thả bọn chúng, tương đương với tự hại mình và Hề Minh Húc.
Tiếng chém giết không ngừng, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, Hề Minh Húc trốn bên trong sơn động, trợn mắt nhìn Hạ Triều Ca.
Đây là điều hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Hạ Triều Ca vậy mà lại biết võ công, hơn nữa một thân công phu này của nàng, tuyệt đối không thua kém bất kỳ người nào trong quân đội Hề gia!
Nhìn Hạ Triều Ca ở phía trước bình tĩnh phất tay giết địch, khí thế bức người, Hề Minh Húc càng nhìn càng có chút ngây ngốc.
Đây mới là nữ tử hắn yêu, thông minh, dũng cảm, có tài, đặc biệt.
Hề Minh Húc may mắn, năm bảy tuổi đó, hắn gặp được Hạ Triều Ca.
Bằng không, cả đời này, hắn có thể sẽ chấp nhận an bài của phụ thân cưới Hạ Uyển Tình.
Hạ Triều Ca một kiếm cuối cùng diệt một binh sĩ Càng quốc, lúc này khải giáp trên người nàng đã dính đầy máu tươi.
Nàng nghỉ ngơi một chút, đây là cuộc chiến dài nhất mệt nhất từ trước tới nay nàng từng đánh.
Đối thủ không có võ công cao, thế nhưng số lượng quá nhiều, hao hết thể lực và sự chịu đựng của nàng, khiến nàng thở phì phò từng ngụm.
Không tự mình chiến đấu, nàng vẫn không thể trải nghiệm lấy một địch một trăm là khái niệm gì, bây giờ xem như hiểu rồi.
So với Hề Minh Húc, nàng còn kém hơn một chút, nếu như tiếp tục kiên trì, năm mươi là cực hạn của nàng.
Hạ Triều Ca sử dụng kiếm khởi động thân thể mình, chậm rãi đi trợ lại vị trí sơn động.
Vừa mới toàn lực đối địch, toàn thân căng thẳng còn không có cảm giác, lúc này nghỉ ngơi, mới phát hiện vết thương chi chít đang đau đớn nóng rát, cảm giác kia như ngàn vạn con kiến cắn xé, khó chịu kinh khủng.
Lúc này xem như nàng cùng Hề Minh Húc là đồng bệnh tương liên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...