Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

“Không đánh nữa, Đoàn huynh đệ võ công tinh diệu, chỉ là thiếu kinh nghiệm, vượt qua ta là việc sớm muộn thôi! Ta chịu thua!”

Trình Phi Dương vui vẻ trở về vị trí của mình.

“Đâu có đâu có, lâu chút nữa ta sẽ chịu không nổi nữa.”

Vẻ mặt Đoạn Thiên Diễn khiêm tốn, trong lòng đã sớm reo hò!

Hắn ở Bích Ba sơn trang, mấy sư huynh sư tỷ đều lợi hại hơn hắn, ngay cả Hạ Triều Ca tuổi tác không khác biệt mấy cũng đè đầu hắn!

Chuyện này khiến hắn nghẹn khuất đã lâu, lần này, rốt cục đến phiên hắn ngạo thị quần hùng!

Cảm giác kia, sướng ngây người!

Vẻ mặt Đoạn Thiên Diễn đắc ý trở lại vị trí ngồi, còn khoe khoang khiêu khích liếc Hạ Triều Ca một cái.

Hạ Triều Ca cười nhạo một tiếng, thấp giọng ghé vào tai hắn nói: “Thật sự coi mình là vô địch thiên hạ? Mấy ngày hôm trước đánh đệ kêu cha gọi mẹ quên rồi hả?”


Khuôn mặt Đoạn Thiên Diễn lập tức suy sụp.

“Nói cho đệ biết, có ta ở đây, đệ không phải đệ nhất ở Thanh Long quân.”

Đoạn Thiên Diễn cắn răng nghiến lợi nói: “Vậy sao ngươi không tự mình đi, để cho ta nổi bật làm gì!”

“Ta cho đệ đi, là lấy đệ làm vật tham chiếu. Bởi vậy ta biết, tới Trình Phi Dương cũng đánh không lại ta.”

Hạ Triều Ca cười mười phần gian xảo.

Đoạn Thiên Diễn nghe lời này liền tức điên, hắn vậy mà bị Hạ Triều Ca coi là đao kiếm!

Hỗn đản! Cái lão yêu bà vô sỉ lại gian xảo này!

“Bích Ba sơn trang quả nhiên không tầm thường!” Lam Thiên Tường tán dương.

“Tướng quân quá khen, Thiên Diễn bêu xấu, bất quá chỉ là chiêu số cao minh một ít, nếu như ra trận giết địch, hắn còn kém xa lắm.” Hạ Triều Ca khiêm tốn nói.

Đoạn Thiên Diễn sững sờ, cái từ bêu xấu này không phải chỉ tự dùng cho mình thôi sao?

Sao cái lão yêu bà kia lại mặt dày như mâm dùng ở trên người hắn?

“Ha ha ha, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Bích Ba sơn trang nhân tài đông đúc, nhị vị đều là người tuổi trẻ tài cao.” Lam Thiên Tường cười sảng khoái.

“Kỳ phùng địch thủ thôi, thật ra Thiên Diễn còn muốn khiêu chiến càng nhiều cao thủ, không biết trong Hề gia quân, còn ai có thể làm đối thủ của hắn?” Hạ Triều Ca hỏi.

“Có, Thiếu tướng quân của ta chính là cao thủ, trong quân đội Hề gia, xem như võ công của ngài cao nhất!” Trình Phi Dương vẻ mặt tự hào.


Lòng Hạ Triều Ca hơi hồi hộp một chút, Hề Minh Húc?

“Đúng vậy, thuở thiếu thời sau khi được Kiếm Thánh chỉ đạo, Thiếu tướng quân luyện thành một tay kiếm giỏi, đến mười Phi Dương cũng không phải đối thủ của ngài.” Lam Thiên Tường cười nói.

Hạ Triều Ca nuốt vài ngụm nước miếng, mặc dù nàng đánh thắng được Trình Phi Dương, thế nhưng đánh không lại mười tên Trình Phi Dương nha!

Vậy chính là, nàng đánh không lại Hề Minh Húc rồi?

Hạ Triều Ca cười yếu ớt, rơi lệ trong lòng, sao nàng luôn bị cái tên hỗn đản kia đè đầu cưỡi cổ vậy!

Trong lòng Hạ Triều Ca thầm mắng Hề Minh Húc trăm nghìn lần.

Lúc này, ở kinh thành xa xăm ngàn dặm, Hề Minh Húc bỗng nhiên hắt hơi một cái, thật khó hiểu.

Hề Minh Húc đang ngồi ở dưới ánh đèn trong thư phòng.

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ, một thuộc hạ áo đen đi tới.

“Tham kiến Thiếu tướng quân “


“Điều tra thế nào? Có kết quả không?”

“Khởi bẩm tướng quân, trong Tiêu Sơn ôn tuyền hành cung, không có công chúa Triều Ca.”

Hề Minh Húc nhướng mày, buông sách trong tay ra.

“Hơn nữa, người hầu hạ công chúa ở Tiêu Sơn ôn tuyền hành cung cũng không có gì khác thường, có thể thấy được công chúa không phải bỗng nhiên biến mất, mà là sớm có an bài, xem ra, hoàng thượng đã biết tình hình.”

Hề Minh Húc gật đầu, sau đó phất tay một cái, thuộc hạ áo đen liền rời khỏi thư phòng, khép cửa phòng lại.

Hai tròng mắt Hề Minh Húc nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút phiêu tán, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sách vở trên mặt bàn.

“Nàng đi đâu vậy?” Hề Minh Húc nhẹ giọng nỉ non.

Nam chính đã chính thức trở lại sau thời gian bị tác giả cho nghỉ dưỡng dài hạn:)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui