Tô Tử Câm cùng Cố Lâm Uyên đồng thời ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một đại hán râu quai nón vai trần, tay cầm một thanh đại đao, ở trước bàn trà cách đó không xa, bổ về phía một nam tử nhỏ gầy.
Nam tử kia cả người rất giống lão thử*, con mắt tinh tế, một bộ mặt gian xảo.
*thử: chuột
“Hỗn đản! Xem lão tử hôm nay không giết ngươi!”
Kèm theo một tiếng gầm này, đại đao chặt xuống.
“Cứu mạng!”
Nam tử nhỏ gầy kêu thảm một tiếng, thân thể đặc biệt linh hoạt lăn trên mặt đất một vòng, rầm một cái lăn đến dưới chân Tô Tử Câm cùng Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên nhướng mày, nhấc chân trực tiếp đá hắn ra.
“Cút ngay!”
Cố Lâm Uyên đá nam tử gầy gò, sau đó nam tử kia lại lăn trên mặt đất vài vòng, liên tục ai da kêu thảm.
Sắc mặt Tô Tử Câm có chút trầm.
“Chúng ta về phòng đi.”
Cố Lâm Uyên nói xong nắm lấy tay Tô Tử Câm đang muốn rời đi, đột nhiên nghe được đại hán râu quai nón phía sau hét lớn một tiếng: “Xem ai còn có thể cứu ngươi!”
Hắn hô xong, lại một đao chém xuống.
Nam tử gầy gò kia sợ đến mức vội vàng lộn một vòng trên mặt đất, lăn ngay đến hướng Tô Tử Câm.
“Van cầu nhị vị, mau cứu ta đi!”
Nam tử gầy gò kia sau khi hô một tiếng liền trực tiếp ôm đùi Tô Tử Câm.
Khuôn mặt Cố Lâm Uyên nhất thời đen lại, lần này hắn cũng không lưu lại bất luận tình cảm gì, lại là một cước trực tiếp đá văng nam tử kia ra khỏi khách điếm.
Chỉ nghe phịch một tiếng, nam tử kia rơi rất nặng, phun một ngụm máu, kêu thảm một tiếng, ngất đi.
Tô Tử Câm cau mày, quay đầu nhìn về phía hai người kia, một ánh mắt, vậy mà nàng thấy khách đứng ở ngoài, tựa hồ có một cái bóng lưng quen thuộc.
Tim nàng bỗng đập mạnh chút, nàng xoay người, đang muốn chạy ra khỏi khách điếm đuổi theo.
Lúc này, đại hán râu quai nón cầm đại đao tức giận nhìn về phía Tô Tử Câm.
“Ai bảo các ngươi xen vào việc của người khác giết người của ta!”
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, một cái roi da dài mảnh bỗng xuất hiện, trực tiếp kéo lấy cánh tay đại hán râu quai nón kia.
Cái kéo này chẳng những làm lệch tay hắn, còn khiến đao của hắn văng ra.
Cây đao kia xoay một vòng, cắm vào trên quầy chưởng quản.
Một màn này, vẻn vẹn phát sinh trong nháy mắt, nhanh đến mức Tô Tử Câm đều không phản ứng kịp.
Chờ sau khi chấm dứt, Tô Tử Câm lại giương mắt nhìn lên, thân ảnh quen thuộc kia đã không nhìn thấy tung tích.
Lúc này, chủ nhân trường tiên thu hồi roi da đi tới.
Tô Tử Câm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử mặc miêu phục, trên đầu cài trâm bạc, miêu phục trên người thêu hoa văn màu đen rất ngắn.
Cánh tay nàng, cả nửa đoạn chân nhỏ, còn có rốn nàng đều lộ ra bên ngoài.
Dung mạo nữ tử kia rất quyến rũ, cũng rất xinh đẹp, giống như roi da như rắn trên tay nàng, đẹp nhưng cũng nguy hiểm.
“Làm sao? Không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
Nữ tử kia nhìn đại hán râu quai nón cười xinh đẹp, lại tràn ngập địch ý.
“Ngươi... Ngươi... Thủy Vô Nguyệt? Sao ngươi phải xen vào việc của người khác!”
Đại hán râu quai nón lui lại mấy bước, khiếp sợ nhìn Thủy Vô Nguyệt.
“Bởi vì ta thích...”
Thủy Vô Nguyệt kéo rất dài âm cuối, vừa kéo vừa chuyển ánh mắt về phía Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm thấy Thủy Vô Nguyệt nhìn qua, nàng kinh ngạc sững sờ trong nháy mắt.
Ngay sau đó, Thủy Vô Nguyệt ném về phía nàng một ánh mắt đặc biệt xinh đẹp.
Cả người Tô Tử Câm như là bị điện giật, nàng hiện tại là nữ nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...