“Phụt...”
Nghe nói thế, Tô Tử Câm phun một ngụm canh ra ngoài.
Cái tên Cố Lâm Uyên này làm việc quả nhiên là cảm động không quá ba giây, lập tức sẽ có bạo kích.
Cao công công mờ ám liếc mắt nhìn Tô Tử Câm, lộ ra một nụ cười “Thần hiểu mà”, thi lễ một cái cáo lui.
Tô Tử Câm một mình ngồi ở trên giường, một trận gió thổi qua, cuốn lên vài chiếc lá khô, đặc biệt lạnh lẽo, rất có cảm giác lên pháp trường.
Màn đêm lặng yên phủ xuống, Tô Tử Câm có chút thấp thỏm bất an, đi tới đi lui trong phòng.
Nàng nghĩ thế nào cũng thấy sai quá sai, nàng đường đường là một hoàng đế, làm sao giống như một phi tử chờ lâm hạnh thế?
Thế là, Tô Tử Câm dứt khoát bò lên giường, che đầu, ngủ!
Sau một hồi trong chăn, Tô Tử Câm nghe được cửa tẩm cung bị đẩy ra, lại bị khép lại.
Hai mắt nàng càng nhắm chặt hơn.
Sau một lát, Cố Lâm Uyên đã đến bên giường.
“Giả chết ư?”
Tô Tử Câm ngủ, không có bất kỳ phản ứng.
Trong chăn, Tô Tử Câm đang nhắm hai mắt có chút khẩn trương, cũng có một chút hiếu kỳ.
Chớp mắt sau, nàng cảm giác được có một bàn tay tiến vào trong chăn của nàng, chọc một cái trên eo nàng.
“Oái...”
Tô Tử Câm bị ngứa, giật bắn ra.
“Ta cho rằng nàng ngủ rồi.”
Cố Lâm Uyên một tay chống đầu, cười như không cười nhìn Tô Tử Câm trong chăn.
“Ta ngủ thật mà, chàng đánh thức ta đấy.”
Tô Tử Câm bĩu môi.
“Ừm, bất luận nguyên do gì, nàng cũng tỉnh rồi.”
Cố Lâm Uyên nói xong, trực tiếp vén chăn lên, áp trên người Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm căng thẳng, cả người đều cứng ngắc.
Mặc dù việc này không phải lần đầu tiên, nhưng... Mỗi một lần đều sẽ khẩn trương.
“Ta... Ta chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt...”
“Muốn chuẩn bị cái gì?”
“Chính là... Á...”
Lời Tô Tử Câm còn chưa nói hết, trực tiếp bị Cố Lâm Uyên chặn về.
Cố Lâm Uyên hôn cuồng nhiệt nhưng lại không mất ôn nhu, bá đạo lại cẩn thận từng li từng tí.
Lần này, Tô Tử Câm cảm giác mình dường như lại không khẩn trương.
Tô Tử Câm vươn tay, ôm lấy cổ Cố Lâm Uyên, hai kẻ say tình hôn nồng nhiệt.
Cố Lâm Uyên buông đôi môi Tô Tử Câm ra, bắt đầu nhẹ nhàng hôn gò má nàng, sau đó đến cái cổ, sau đó một đường xuống phía dưới.
Ngón tay khẽ động, Cố Lâm Uyên đẩy vạt áo Tô Tử Câm ra, đưa tay thăm dò vào bên trong áo nàng.
Da thịt mịn màng, còn có thân thể mềm mại khiến Cố Lâm Uyên rất thoả mãn.
“Xúc cảm rốt cụộc cũng tốt.”
Tô Tử Câm giật giật khóe miệng, nàng nói: “Thì ra trước đây chàng luôn ghét bỏ ta sao?”
“Ừ”
“...”
Tô Tử Câm muốn xù lông, nàng cắn một cái trên bả vai Cố Lâm Uyên, để lại một cái dấu răng.
“Quá gầy, lúc ôm cấn thấy sợ.”
“Vậy chàng đừng ôm nữa!”
“Nuôi cho béo là được mà.”
“...”
Đang khi nói chuyện, y phục của Tô Tử Câm đã bị Cố Lâm Uyên lột bỏ hết.
Hai người da thịt kề nhau, thân thể Cố Lâm Uyên có chút hàn khí, dán lên lành lạnh rất là thoải mái.
Cố Lâm Uyên tự tay nâng chân Tô Tử Câm lên, sau đó nhẹ nhàng đỡ eo nàng.
“Tử Câm, nói nàng yêu ta...”
“Rõ ràng là chàng yêu ta, còn một hai buộc ta nói.”
“Nói mau...”
“Á... Ta...”
Tô Tử Câm mới nói một chữ, nàng lập tức cảm giác được hạ thân có chút không khỏe, nàng ngẩn ra, vội vàng đẩy Cố Lâm Uyên ra.
Cố Lâm Uyên bỗng nhiên bị nàng đẩy một cái như vậy, cả người lăn xuống.
“Tô Tử Câm!”
Sắc mặt Cố Lâm Uyên lập tức trầm xuống.
Tô Tử Câm không để ý tới hắn, nàng vội vàng cúi đầu nhìn hạ thân mình.
“Làm sao vậy?”
Cố Lâm Uyên vén chăn lên, thấy một vệt máu hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...