Tô Tử Câm sững sờ, trong nháy mắt hiểu ý Cố Lâm Uyên.
Nàng vội vàng che ngực nói: “Trên người ta còn có vết thương, không thể vận động kịch liệt.”
Cố Lâm Uyên từ trên xuống dưới nhìn quét Tô Tử Câm một lần, lộ ra một nụ cười mà không như không cười.
“Vậy ý nàng nói là, sau khi thương thế lành liền có thể bắt đầu điên cuồng vận động?”
“Không phải ”
Tô Tử Câm lắc đầu như trống bỏi.
“Tô Tử Câm, nàng trốn không thoát đâu.”
Tròng mắt linh lợi của Tô Tử Câm khẽ chuyển, tránh được một ngày hay một ngày.
Cố Lâm Uyên hai mươi tám năm qua đều không có một nữ nhân nào, có trời mới biết hắn phát điên lên sẽ như thế nào!
Ể? Không đúng nha!
Tô Tử Câm hoài nghi nhìn chằm chằm Cố Lâm Uyên, nàng nói: “Chàng thật sự không phải là đoạn tụ?”
Khuôn mặt Cố Lâm Uyên lập tức trầm xuống, hắn nói: “Nàng thử một chút thì biết!”
“Có thương tích!”
Cố Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, dùng sức xoa bóp khuôn mặt Tô Tử Câm.
“Ngủ.”
“Không ngủ, ta không mệt.”
“Ngủ nàng.”
“Ngủ, ta mệt.”
Ngọn đèn dầu tắt, Phổ Tể Tự bị bóng đêm yên lặng hoàn toàn nuốt chửng.
Phảng phất như trận chém giết trước đó đều là ảo giác, hoàn toàn không tồn tại, bình tĩnh khiến người ta ngay cả hô hấp đều muốn nhẹ hơn.
Sau việc Phổ Tể Tự, Cố Lâm Uyên quả nhiên không tiếp tục truy cứu Hạ Dực Thần cùng Thẩm Mộc Nhiễm.
Tô Tử Câm biết, Cố Lâm Uyên đều nghĩ cho cảm thụ của nàng.
Thật Tô Tử Câm cảm thấy, việc này không công bằng với Cố Lâm Uyên.
Hạ Dực Thần muốn giết hắn, hắn không có bất kỳ lý do gì phải từ bi, càng không nên mạo hiểm thả cọp về núi.
Nhưng mà vì nàng, hắn vẫn thả.
Trong lòng Tô Tử Câm hổ thẹn với Cố Lâm Uyên, đại khái đời này nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Bên trong Vị Ương Cung, Tô Tử Câm nằm trên giường trong sân, đờ người nhìn gốc khế cách đó không xa.
Nàng thở dài một tiếng, hy vọng Hạ Dực Thần có thể đối xử tốt với Thẩm Mộc Nhiễm, hi vọng bọn họ có thể quý trọng cơ hội lần này, có cuộc sống hạnh phúc.
“Nô tài tham kiến hoàng thượng.”
Tô Tử Câm chuyển mắt, thấy vẻ mặt vui vẻ của Cao công công, trong tay hắn còn bưng một bát canh.
Nhìn thấy chén canh kia, ánh mắt Tô Tử Câm buồn bã, cả người đều thấy không khỏe.
Từ lần trước nàng tiêu hóa kém, sau đó Cố Lâm Uyên liền để ngự y cho chuẩn bị đồ ăn cho nàng mỗi ngày.
Ngự y kia cũng sợ chết, chỉ sợ nàng không thêm thịt, Cố Lâm Uyên cắt thịt ông ta xuống.
Ông ta bắt đầu đề cử thức ăn bổ dưỡng, chính xác đến điểm tâm ăn cái gì, sau điểm tâm một canh giờ ăn thêm cái gì, bữa trưa ăn cái gì, sau bữa cơm trưa một canh giờ ăn cái gì, nửa buổi ăn cái gì.
Nhìn đi, lúc này lại đến giờ đưa canh.
Chỉ là lần này lại là Cao công công đưa canh, quyền cao chức trọng.
Thực sự khiến Tô Tử Câm có chút kinh ngạc.
“Cao công công sao lại tự mình đến?”
“Hầu hạ hoàng thượng là bổn phận của nô tài.” Sắc mặt Cao công công không đổi cười ôn hòa.
Tô Tử Câm ngoài mặt cười, trong bụng lại thầm mắng một câu, lão hồ ly này rõ ràng chỉ nghe lời mình Cố Lâm Uyên thôi được không?
“Vậy đa tạ.”
Tô Tử Câm tiếp nhận chén canh uống, bây giờ thân thể nàng dần dần có thịt, đường cong cũng từ từ phác họa ra.
Cố Lâm Uyên cho người làm cho nàng làm một bộ long bào rộng thùng thình, che lại toàn bộ thân thể nàng.
“Hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương để nô tài chuyển cáo ngài, Hạ Dực Thần cùng Thẩm Mộc Nhiễm đã trở lại Bắc Mạc, ngài có thể yên tâm.”
Tô Tử Câm ngẩn ra, Cố Lâm Uyên thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ, còn nghĩ tới cấp cho nàng tin tức này, để cho nàng an tâm.
“Hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương còn để cho nô tài chuyển cáo với người, vết thương khỏi thì chuẩn bị một chút, nên vận động rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...