Cố Lâm Uyên hơi động lòng, đây là lời tốt đẹp nhất hắn từng nghe ở đời này.
Hắn trầm tư trong nháy mắt, sau đó lại nói: “Nàng nhìn thấu tất cả bố trí của ta, cho nên cố ý liều mình bảo vệ ta trước mặt Hạ Dực Thần?”
Tô Tử Câm sững sờ, nàng quả thực biết Cố Lâm Uyên không thật sự trúng mê dược.
Cho dù nàng không bảo vệ, Cố Lâm Uyên cũng sẽ không chết.
Vẻn vẹn một chưởng Cố Lâm Uyên đánh Hạ Dực Thần kia, cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn, Hạ Dực Thần cũng không phải đối thủ của hắn.
Nàng không phủ nhận, nàng bảo vệ Cố Lâm Uyên trước mặt Hạ Dực Thần là vì để lại cho Hạ Dực Thần cùng Thẩm Mộc Nhiễm một con đường lui.
Bởi vì nếu nàng không ngăn cản, Hạ Dực Thần thật sự đâm về phía Cố Lâm Uyên, hai người bọn họ liền mất mạng.
Luận thủ đoạn, luận tàn nhẫn, bọn họ đều không phải là đối thủ của Cố Lâm Uyên.
Tô Tử Câm dựa vào Cố Lâm Uyên, gối đầu lên cánh tay hắn.
“Nếu là lúc khác, ta cũng sẽ bảo vệ chàng.”
Cố Lâm Uyên tự tay xoa cái mũi nhỏ của Tô Tử Câm.
“Giải thích này đủ hợp lí.”
Tô Tử Câm cười.
“Lâm Uyên, tha cho bọn họ một con đường sống đi.”
Cố Lâm Uyên khẽ nhíu mày, hắn nói: “Nàng bảo ta thả hổ về rừng giữ lại hậu hoạn?”
“Bọn họ cũng không phải hổ, đừng nói khó nghe như vậy.”
“Có phải hổ hay không, nàng thật không biết sao?”
Tô Tử Câm yên lặng, ánh mắt có chút ảm đạm.
“Nếu như Hạ Dực Thần thật sự chỉ muốn cứu người, hắn cần gì phải đuổi tận giết tuyệt với ta? Đầu tiên là hạ độc, lại là ám sát?”
“Hắn sợ trốn không thoát thôi?”
“Nàng không nghe ra, hắn tận lực miệt thị nàng sao?” Cố Lâm Uyên lại hỏi.
“Đại khái là sốt ruột, miệng không lựa lời thôi?”
“Sao nàng cứ tìm lý do cho hắn thế?”
Tô Tử Câm thở dài một hơi, nàng không ngốc, có một số việc không phải nàng không nhìn ra, chỉ là không muốn thừa nhận.
“Thật ra khi còn bé quan hệ của chúng ta tốt, hơn nữa hắn thích Mộc Nhiễm, mà Mộc Nhiễm thích ta, cho nên trong lòng hắn có gút mắc cũng là bình thường.”
“Tử Câm, năm nàng mười tuổi hắn phải đi Bắc Mạc, thời gian bốn năm đủ để thay đổi một con người.”
Cố Lâm Uyên đặc biệt nghiêm túc.
“Mang người đi chỉ là một phần kế hoạch, mục tiêu chân chính là muốn giết ta.”
“Bắc Mạc bên kia luôn rục rịch, ý đồ thoát khỏi sự khống chế của Hoàn quốc, tự lập môn hộ, nếu ta chết thì chuyện kia càng dễ làm.”
“Các nàng đều bị hắn lợi dụng, cho nên nàng đang thả hổ về rừng, đây là sự thật, không phải do nàng không thừa nhận.”
Tô Tử Câm thở dài một hơi, nàng cũng không phải là kẻ não rỗng.
Tâm tư của Hạ Dực Thần, nàng đã sớm nhìn thấu.
“Để cho hắn mang Mộc Nhiễm đi, hắn sẽ đối xử tốt với Mộc Nhiễm, Bắc Mạc bên kia tăng cường khống chế, hẳn là sẽ không nổi sóng gió.”
“Tô Tử Câm, nói cho cùng thì nàng vì Thẩm Mộc Nhiễm à? Nàng để ý Thẩm Mộc Nhiễm như vậy? Đừng nói với ta, nàng thật sự thích cô ta đấy!”
Sắc mặt Cố Lâm Uyên lập tức đen xuống.
Tô Tử Câm sững sờ, người này sao mà tùy thời tùy chỗ đều có thể ghen?
Hơn nữa còn là nam nữ đều uống... giấm?
“Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, hiện tại muội ấy không chỗ nương tựa, ta có thể mặc kệ sao?”
“Cũng do cô ấy không có ý xấu với nàng, nếu không ta đã sớm giết cô ấy rồi.”
Cố Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng.
“Dù sao hiện tại muội ấy đã được Hạ Dực Thần mang đi, muội ấy cũng biết thân phận nữ nhi của ta, Hạ Dực Thần cũng thật lòng yêu muội ấy, cho nên bọn họ hẳn là sẽ có một kết quả tốt.”
Tô Tử Câm than nhẹ một tiếng, hi vọng bọn họ đều tốt.
“Vậy chúng ta thì sao? Sẽ có một cái kết quả tốt sao?”
Tô Tử Câm sững sờ, khó hiểu nhìn về phía Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên cong khóe môi, hắn nói: “Kết... Quả...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...