Tô Tử Câm quay đầu, con mắt đảo loạn, giả bộ không nghe thấy.
Cố Lâm Uyên không nhanh không chậm, không nháo không giận.
“Ngày mai là một ngày tốt lành, ta nhớ ngoài cửa Phổ Tể Tự có tên thợ rèn trung niên để tang vợ, người coi như thành thật, Thẩm Mộc Nhiễm có thể gả.”
Cố Lâm Uyên vừa dứt lời, chỉ nghe “Chụt” một tiếng, Tô Tử Câm hôn một cái trên mặt hắn.
“Ừm, Thẩm Mộc Nhiễm còn chưa cập kê, lại đợi hai năm đi.”
Cố Lâm Uyên thoả mãn gật đầu, nghiêm trang, mặt không chút thay đổi nói.
Nhưng Tô Tử Câm lại không kềm được, bật cười.
Nàng càng ngày càng cảm thấy Cố Lâm Uyên vẻmặt băng lãnh, trong xương lại đáng yêu đến chết người.
Lúc đoàn xe đến Phổ Tể Tự, đã là buổi trưa.
Phương trượng trụ trì tự mình an bài cơm chay cho họ.
Sau khi dùng cơm, mỗi người về gian phòng đã được an bài ở lại.
Thẩm Mộc Nhiễm một thân một mình ở trong phòng, một mình lau nước mắt.
Trong lòng nàng nguyền rủa Cố Lâm Uyên ngàn lần vạn lần, khổ sở muốn chết.
Khóc xong một hồi, nàng lại không cam lòng, nhớ tới phải đi gặp Tô Tử Câm.
Nàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy cách đó không xa bên trong đính hóng gió, có hai thân ảnh tuyết trắng đang ngồi đối mặt nhau.
Trước mặt bọn họ bày một bàn cờ, Cố Lâm Uyên tay cầm quân trắng, Tô Tử Câm tay cầm quân đen, hai người đang chém giết nhau.
Xa xa nhìn sang, ánh mắt Cố Lâm Uyên băng lãnh, ít khi nói cười, mà Tô Tử Câm khẽ cười, ôn hòa như gió.
Hai người rõ ràng không phải một cái tính cách, nhưng ở cùng lại nhìn đẹp mắt như vậy.
Một màn này, Thẩm Mộc Nhiễm thấy mà không di động bước chân.
Hai người mặc dù đều là nam tử, nhưng hình ảnh ngồi đối diện nhau trong lương đình, nắm cờ đối địch, tắm trong gió nhẹ lại cực đẹp.
Đẹp đến mức thậm chí khiến người ta có một loại cảm giác ông trời tác hợp.
Thẩm Mộc Nhiễm nhìn một màn này, tâm càng trầm hơn.
Tô Tử Câm đang cười, lúc cùng Cố Lâm Uyên đánh cờ, huynh ấy thật sự đang cười, huynh ấy... vui vẻ.
Nàng cho rằng, Tô Tử Câm sẽ rất chán ghét, rất bài xích Cố Lâm Uyên.
Nhưng huynh ấy không có, không hề có một chút nào.
Chẳng biết lúc nào, hai tròng mắt Thẩm Mộc Nhiễm liền ướt át, Tử Câm ca ca của nàng, lại cười với tên bại hoại chiếm lấy huynh ấy.
Bọn họ ở cùng một chỗ đẹp như vậy, hài hòa như vậy, dường như mình mới là kẻ dư thừa.
Thẩm Mộc Nhiễm đối với ý nghĩ toát ra của mình hù dọa giật mình.
Nàng điên sao? Bọn họ đều là nam tử!
Nam tử cùng nam tử, có thể ở cùng nhau sao?
Cố Lâm Uyên là biến thái, Tử Câm ca ca mới không phải!
Thẩm Mộc Nhiễm quay người lại, đi về phòng.
Cửa phòng đóng lại, nàng xoay người một cái, thấy phía sau có bóng người, Thẩm Mộc Nhiễm bị dọa giật mình.
Một tay vươn ra, từ phía sau lưng che miệng Thẩm Mộc Nhiễm, khiến nàng không la lên tiếng.
Thẩm Mộc Nhiễm thấy rõ người tới, sau đó mới thở phào một cái, đẩy ra Hạ Dực Thần ra, bảo trì khoảng cách một bước.
“Dực Thần ca ca, làm sao huynh lại tới? Cũng không nói một tiếng, hù chết muội.”
Ánh mắt Hạ Dực Thần lập tức ảm đạm xuống, gấp gáp đẩy hắn ra như vậy ư?
“Quan hệ của Tử Câm cùng Nhiếp Chính Vương dường như rất tốt?”
Hạ Dực Thần liếc ra ngoài cửa sổ.
“Không phải, Tử Câm ca ca đangmiễn cưỡng vui cười.”
“Ta có thể không nhìn ra ư.”
“Dực Thần ca ca, huynh lại làm sao vậy? Tại sao cứ muốn hoài nghi Tử Câm ca ca?”
Hạ Dực Thần thu hồi ánh mắt, từ trong cổ tay áo lấy ra một gói thuốc, đưa cho Thẩm Mộc Nhiễm.
“Đêm nay hạ dược Cố Lâm Uyên.”
Thẩm Mộc Nhiễm sửng sốt: “Cái…, thuốc gì?”
“Mộng Hãn Dược, hắn bất tỉnh, kế hoạch chúng ta mới có thể tiến hành, giao cho Tử Câm, để cho đệ ấy đi hạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...