Tô Tử Câm sững sờ, không ngờ tới Hạ Dực Thần bỗng nhiên sẽ đưa ra chuyện này.
“Đi Bắc Mạc? Vì sao?”
“Tử Câm, kinh thành không thích hợp với đệ.”
Tô Tử Câm yên lặng, nàng uống một ngụm rượu, nhìn lên ánh trăng đạm bạc trên trời.
“Đệ là một con hùng ưng có thể vỗ cánh bay cao, không nên vây ở nơi kinh thành nhỏ hẹp này.”
Hạ Dực Thần cũng rót đầy miệng rượu, nói tiếp.
“Nhớ năm mười tuổi đó, chúng ta từng mang theo Mộc Nhiễm cùng xuất cung chơi đùa, lúc đó ta vừa mới học cưỡi ngựa bắn cung, cảm giác mình rất lợi hại. Thế là không biết trời cao đất rộng mang bọn ngươi ra vùng ngoại ô săn bắn, suýt chút nữa xảy ra sự cố, đệ còn nhớ rõ không?”
“Nhớ chứ.”
“Khi đó thật không may, gặp phải một con báo đang kiếm ăn. Ta và Mộc Nhiễm đều bị dọa sợ, chỉ một mình đệ xông về phía trước liều mạng cùng con báo kia.”
Hạ Dực Thần bật cười: “Thật hoài niệm khi đó ba người chúng ta người cùng chung hoạn nạn.”
Tô Tử Câm yên lặng, uống một ngụm lại một ngụm rượu.
“Tử Câm, kinh thành đã là thiên hạ của Nhiếp Chính Vương, bất quá hắn chỉ coi đệ là là con rối và phương tiện để lợi dụng, đệ hà tất phải lưu lại?”
“Sớm mai, chuyện này đệ sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Giọng Tô Tử Câm có chút trầm thấp khàn khàn.
“Suy nghĩ, đệ suy nghĩ cái gì?”
Tô Tử Câm yên lặng không nói, vẫn đang uống rượu.
“Ta đã có kế hoạch, chỉ cần đệ phối hợp với ta, ta có thể mang theo các người rời khỏi kinh thành, từ nay về sau trời cao biển rộng!”
Hạ Dực Thần đặc biệt nghiêm túc nói với Tô Tử Câm.
“Coi như không để ý bản thân, cũng phải xem Mộc Nhiễm, nàng một nữ hài tử, không có chỗ dựa, rất không dễ dàng.”
Tô Tử Câm sững sờ, thở dài một tiếng.
“Đệ biết rồi, kế hoạch khi nào thì bắt đầu.”
“Mười ngày sau, ngày tế Phật, Phổ Tể Tự.”
Tô Tử Câm hạ mắt, ngày tế Phật là thời gian không lớn cũng không nhỏ, năm xưa tiên hoàng đều mang theo hoàng tử cùng đám công chúa bọn họ đi Phổ Tể Tự tế Phật.
Bây giờ Tô thị dòng chính, cũng chỉ còn lại có mình nàng.
Tất cả huynh đệ tỷ muội của nàng đều bị Cố Lâm Uyên lưu đày, mặc dù không đuổi tận giết tuyệt, nhưng cũng chẳng kém hơn.
“Được”
Tô Tử Câm nhận lời.
Sau khi Hạ Dực Thần rời đi, trăng đã lên giữa trời, Tô Tử Câm say khướt bò xuống nóc nhà.
Nàng đầy bụng tâm sự, bước chân lảo đảo, không ổn định ngã xuống.
Nhưng mà nàng không té xuống đất, lại ngã vào một bờ ngực quen thuộc.
“Ngươi uống rượu?”
Cố Lâm Uyên cau mày ôm Tô Tử Câm về phòng.
Dưới bóng đêm tràn ngập, chỗ sâu cuối hành lang, Thẩm Mộc Nhiễm nhìn một màn này, hai mắt như sương mù, nắm chặt lòng bàn tay.
“Vì sao loại người tội ác tày trời như Cố Lâm Uyên còn có thể sống được? Chẳng những còn sống, còn quyền cao chức trọng, hưởng hết vinh hoa phú quý chứ?”
Thẩm Mộc Nhiễm cau mày, cực kì đau lòng.
“Mộc Nhiễm đừng có gấp, còn mười ngày nữa huynh sẽ mang bọn muội ra khỏi bể khổ.”
Hạ Dực Thần đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt vừa nhu tình vừa đau lòng nhìn Thẩm Mộc Nhiễm.
“Mười ngày, một ngày muội cũng không muốn chờ.”
“Mộc Nhiễm, nhận được tin của muội huynh cũng đã lập tức trở về.”
“Dực Thần, huynh không biết muội nhìn Tử Câm ca ca mấy ngày nay bị chà đạp như thế, lòng muội rất đau. Mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò.”
Con ngươi Hạ Dực Thần ảm đạm đi.
“Mộc Nhiễm, cho dù hiện tại Tử Câm biến thành cái dạng này, muội cũng yêu nó như vậy sao?”
Thẩm Mộc Nhiễm khiếp sợ quay đầu nhìn Hạ Dực Thần.
“Huynh ấy biến thành bộ dáng gì? Lời này của huynh là có ý gì?”
“Hiện tại đệ ấy là Cố Lâm Uyên...”
Hạ Dực Thần còn chưa nói hết, Thẩm Mộc Nhiễm giơ tay lên tát một cái vào mặt hắn.
>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...