Nụ cười này khiến Tô Tử Câm nhìn thấy mà tim gan đều run rẩy.
Đây là muốn thế nào?
Nhưng Cố Lâm Uyên nhẹ nhàng mổ một cái trên môi Tô Tử Câm, sau đó buông nàng ra, đứng dậy.
“Đem bữa tối lên.” Cố Lâm Uyên hướng ra phía ngoài phân phó một tiếng.
“Vâng, Vương gia.”
Phân phó xong, Cố Lâm Uyên trở lại bên giường, trực tiếp ôm Tô Tử Câm.
Thừa nhận mình là đoạn tụ, sau đó Cố Lâm Uyên liền như cởi ra khúc mắc, tùy ý làm đủ loại động tác vô cùng thân thiết với Tô Tử Câm.
Cố Lâm Uyên ôm Tô Tử Câm đến bên cạnh bàn, đặt nàng ở trên chân của mình.
Cung nữ Cố Lâm Uyên tự mình mang đến hầu hạ Tô Tử Câm đều qua huấn luyện nghiêm chỉnh, thấy một màn như vậy mà mí mắt cũng không nháy một cái.
Sau khi bố trí xong bữa tối, Cố Lâm Uyên trực tiếp cầm đũa lên kẹp một miếng thịt, đưa tới bên môi Tô Tử Câm.
“Tự ta ăn, ngươi thả ta xuống đi.”
Tô Tử Câm đẩy đẩy Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên không hề bị lay động, đũa vẫn gắp thịt đặt ở bên môi Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm bất đắc dĩ, cắn miếng thịt một cái.
“Ngươi như vậy ta không có cách nào ăn cơm cho ngon.”
Cố Lâm Uyên rốt cục cũng buông Tô Tử Câm ra, để cho nàng ngồi ở bên cạnh.
“Ngươi quá gầy, sau này ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi ăn, vỗ béo trở lại.”
Tô Tử Câm sững sờ, một khi béo lên, đường cong liền lộ ra, nàng liền không gạt được.
Nếu là khi khác thì còn dễ, bây giờ Cố Lâm Uyên là một tên đoạn tụ, chỉ sợ phát hiện nàng không phải nam tử sẽ nổi giận làm thịt nàng.
Làm thịt nàng thì thôi, lỡ như hắn giận chó đánh mèo Thẩm Mộc Nhiễm, liền làm thịt nàng ấy một chỗ thì sao?
Nàng có thể không để ý mạng mình, lại không thể không để ý Thẩm Mộc Nhiễm.
Tô Tử Câm thở dài một hơi, quả thực có nỗi khổ không nói được.
Trong chớp nhoáng nàng vừa thở dài này, Cố Lâm Uyên đã kẹp vốc lớn thịt bỏ vào trong bát nàng.
Tô Tử Câm nhìn cái núi nhỏ trong bát mà ngu người.
Ăn nhiều thịt như vậy, nàng nhất định sẽ khó tiêu, nàng quanh năm ăn không no mà dạ dày thu nhỏ lại, căn bản là chứa không nổi.
“Ta có thể không ăn nhiều như vậy được chứ...”
“Không thể!”
“Không thể thương lượng sao?”
“Không thể!”
Tô Tử Câm thở dài, Cố Lâm Uyên rất dữ, rất bá đạo, rất độc tài, nàng chỉ có thể yên lặng lùa cơm.
Cả đêm, Tô Tử Câm ăn quá no, no đến mức hầu như không thể nào nhúc nhích.
Cố Lâm Uyên nhìn bát cơm rỗng tuếch, tâm tình nhất thời tốt lên.
Có một loại cảm giác gieo xuống một hạt giống, chờ đợi vụ thu hoạch rất nhiều trái cây.
Bây giờ vỗ béo cho Tô Tử Câm, sau khi vỗ béo là có thể thu hoạch Tô Tử Câm béo múp míp, mềm mại.
Cơm nước xong, Tô Tử Câm không nhúc nhích nổi, liền bò lên giường yên lặng nằm.
Cố Lâm Uyên để cho người thu dọn bữa tối, sau đó một mình đến phía sau bình phong, tắm rửa thay y phục.
Chuẩn bị thỏa đáng, sau đó Cố Lâm Uyên tâm tình cực tốt đi tới bên giường, lại thấy Tô Tử Câm co lại thành một nắm, nằm ở trên giường, thân thể nhỏ bé lạnh run.
“Tử Câm, ngươi làm sao vậy?”
Cố Lâm Uyên sợ hãi vội vàng đi qua kiểm tra thân thể Tô Tử Câm.
“Ta... Ta đau bụng...”
Sắc mặt Tô Tử Câm tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Cố Lâm Uyên bị dáng vẻ Tô Tử Câm dọa cho phát sợ, hắn hô lớn: “Ngự y! Mau truyền ngự y!”
Cố Lâm Uyên ôm Tô Tử Câm vào trong lòng.
“Đừng sợ, ngự y sẽ tới rất nhanh thôi.”
Cố Lâm Uyên đau lòng ôm Tô Tử Câm, thần tình còn gấp gáp hơn nàng.
Lúc này, ngoài cửa sổ u ám, một đôi mắt tròn vo lén lút nhìn vào phía bên trong.
Chớp mắt sau, cặp mắt kia lộ ra thần sắc cực kì khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...