Tô Tử Câm từ trong chăn chui ra ngoài, đi xuống giường.
Cầm lấy khăn mặt thấm nước trên giá, bắt đầu lau tay.
“Cố Lâm Uyên đáng chết, Cố Lâm Uyên xấu xa, đồ đoạn tụ không biết xấu hổ đáng chết!”
“Ngươi không muốn đoạn tụ, nói vậy là đúng như ta nghĩ ngươi đoạn tụ rồi!”
“Làm ta sợ đúng không? Uy hiếp ta đúng không? Hù ta à?”
“Ngươi có tin ta một đao đâm chết ngươi, để ngươi khôi phục ký ức, nhìn dáng vẻ đoạn tụ bây giờ của mình chút hay không?”
“Thương Lăng Thượng Thần, ta tin rằng đến lúc đó ta không giết ngươi, ngươi sẽ tự muốn giết mình!”
Tô Tử Câm hoàn toàn không có dáng vẻ tội nghiệp, cẩn thận từng li từng tí ở trước mặt Cố Lâm Uyên.
Nàng cứ chà tay lau tay cứ như là đang chà xát Cố Lâm Uyên.
Chà chà lau lau!
“Đừng ép ta, đoạn tụ đáng chết!”
Sau khi mắng đủ, Tô Tử Câm thở dài một hơi.
“Ta là thẳng, đừng vọng tưởng bẻ cong ta.”
Tô Tử Câm đặc biệt nghiêm túc, như là tuyên thệ, đặc biệt trịnh trọng.
“Ta phát thệ, nếu như ta bị bẻ cong, ta liền... Ta liền...”
Tô Tử Câm ta liền nửa ngày, cũng không ta liền ra một vế sau thế nào.
Lỡ như nàng bị bẻ cong thật, ứng nghiệm thì làm sao bây giờ?
Tô Tử Câm bị ý nghĩ này của mình dọa đến toàn thân run lên.
“Làm cái gì! Cố Lâm Uyên cái tên khốn này! Đại hỗn đản! Đồ lưu manh!”
Tô Tử Câm vừa dứt lời, phía sau nàng lập tức xuất hiện một cái bóng, đột nhiên che miệng nàng lại.
Sợ đến tay nàng run lên, trực tiếp lật chậu rửa mặt đổ nhào.
Tô Tử Câm vô thức bắt lại cổ tay người sau lưng, dùng sức vặn một cái.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc truyền đến, xuyên thấu màng nhĩ Tô Tử Câm, nàng vội vàng thu tay lại.
“Minh Thu, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Hù chết ta, ta còn tưởng rằng lại là Cố Lâm Uyên!”
Minh Thu là cung nữ tâm phúc của Lan Phi, từ nhỏ đã chiếu cố nàng lớn lên, biết nàng là nữ tử.
“Ôi, hoàng thượng của nô tì, sao người ra tay ác như vậy? Từ lúc nào người có sức lực lớn như vậy?”
Minh Thu đau đến chảy nước mắt, gương mặt nhăn lại.
Võ công của Tô Tử Câm chỉ có nàng tự mình biết, Minh Thu không biết võ, lần này tay cô ấy không chừng có thể phế.
“Minh Thu, ngươi kiên nhẫn một chút.”
Tô Tử Câm cầm lấy cổ tay Minh Thu, “răng rắc” một cái, xoay trở về.
“Á...”
Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ Tô Tử Câm.
“Được rồi được rồi, dùng khăn mặt đắp một chút, ta tìm cho ngươi một chút thuốc.”
Tô Tử Câm đỡ Minh Thu ngồi xuống, xử lý cổ tay vô cùng thê thảm cho nàng.
“Minh Thu, vừa nãy ngươi làm gì mà che miệng ta, hù chết ta.”
“Những lời người vừa nói kia, nếu để cho Nhiếp Chính Vương nghe thấy, trăm cái đầu cũng không đủ chặt!”
Minh Thu cực kì kích động, nàng nói: “Nô tì nhìn người lớn lên từ nhỏ, người chịu nhiều cay đắng như vậy, tuyệt đối đừng để chưa có một cuộc sống tốt liền mất mạng rồi!”
Tô Tử Câm bĩu môi, chém thì chém đi, cùng lắm lịch kiếp thất bại thì thêm một đời nữa.
“Minh Thu, sao ngươi lại tới?”
“Nhiếp Chính Vương để cho nô tì tới chăm sóc người.”
Tô Tử Câm gật đầu: “Coi như hắn có chút lương tâm.”
“Ai da, tiểu tổ tông của nô tì, người cũng đừng nói bậy. Nhiếp Chính Vương giết người không chớp mắt, ai cũng sợ!”
Minh Thu vẻ mặt khẩn cầu.
“Được được được, không nói.”
“Còn nữa, người cũng đừng chống đối Nhiếp Chính Vương, nghe lời ngài ấy.”
Tô Tử Câm sửng sốt.
“Ngươi là gian tế Cố Lâm Uyên phái tới à?”
Sắc mặt Minh Thu trắng nhợt: “Sao có thể chứ!”
“Vậy chính là bị hắn tẩy não rồi!”
Nội tâm Minh Thu sụp đổ: “Đã nói vài câu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...