Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

“Tử Câm ca ca, muội thật sự bị hù chết.”

Thẩm Mộc Nhiễm nhào tới trong lòng Tô Tử Câm lớn tiếng khóc rống lên.

“Muội đã cho rằng muội sẽ không còn được gặp lại huynh!”

Tô Tử Câm vỗ vỗ bả vai Thẩm Mộc Nhiễm giúp nàng thuận khí.

“Chớ sợ chớ sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để cho muội xảy ra chuyện.”

Tô Tử Câm vừa dứt lời, một đôi giày trắng thêu mây tinh xảo liền xuất hiện ở cửa Vị Ương Cung.

Trong nháy mắt khuôn mặt Cố Lâm Uyên liền đen.

Phía sau hắn, Cao công công ôm tấu chương sững sờ, chỉ có thể dừng lại theo.

Hắn nhớ rõ trước đây trong lòng Nhiếp Chính Vương chỉ có triều chính, cẩn thận tỉ mỉ cho tới bây giờ.

Bây giờ lại lần đầu tiên mang tấu chương tới Vị Ương Cung, muốn phê duyệt ở chỗ tiểu hoàng đế ư?

Phê duyệt thì thôi, bây giờ thấy tiểu hoàng đế cùng Thẩm Mộc Nhiễm ôm nhau, rốt cuộc lại không đi?

Ông ta tự nhận thông minh, lúc nào cũng như cá gặp nước, qua nhiều năm như vậy, lần đầu ông ta phát giác đầu óc minh không đủ dùng rồi.

“Tử Câm ca ca, huynh nói huynh sẽ mang muội rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành, cao bay xa chạy, có đúng không?”


Thẩm Mộc Nhiễm khóc đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu.

“Đúng, thế nhưng phải từ từ, tìm được đúng thời cơ, trong thời gian này, muội phải ngoan ngoãn, biết không?”

Tô Tử Câm an ủi Thẩm Mộc Nhiễm, nha đầu này được nâng trong lòng bàn tay cưng chìu nhiều năm như vậy, lập tức chịu nhiều sợ hãi như vậy, thực sự làm khó nàng ấy.

“Ừm, muội biết Tử Câm ca ca sẽ không bỏ lại muội, chúng ta về sau sẽ hạnh phúc...”

Nghe nói thế, Cố Lâm Uyên triệt để lạnh không nổi nữa, hắn tiến lên mấy bước, xách cổ áo Thẩm Mộc Nhiễm lên, trực tiếp kéo nàng ra vứt qua một bên.

Sau đó, trước mắt bao người, ôm ngang Tô Tử Câm lên, trực tiếp ôm vào bên trong tẩm điện Vị Ương Cung.

“Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa điện bị đóng sầm.

Một màn này phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức Thẩm Mộc Nhiễm bị ném xuống đất còn chưa kịp khóc, hai người đã không còn thấy bóng.

Vẻ mặt nàng ngẩn ra quỳ rạp trên mặt đất, còn chưa rõ phát sinh cái gì.

“Tử, Tử Câm ca ca... Bị... Bị bắt đi rồi?”

Thẩm Mộc Nhiễm trừng lớn hai mắt.

“Tử Câm ca ca, bị Nhiếp Chính Vương bắt đi!”


Thẩm Mộc Nhiễm từ dưới đất nhảy dựng lên, đang muốn phóng vào trong tẩm điện, một bàn tay xách cổ áo nàng từ phía sau.

Nàng quay đầu, Cao công công nhìn nàng: “Quận chúa, nếu người xông vào, chính mình chết không nói, còn hại hoàng thượng cùng chết đấy.”

“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Cao công công, ngươi mau cứu hoàng thượng đi!”

Cao công công thở dài, ông ta nói: “Mặc dù ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng người vẫn đừng gây thêm phiền phức, trở về đợi đi.”

Thẩm Mộc Nhiễm còn muốn nói nữa, Cao công công ném một ánh mắt, cung nữ bên trong Vị Ương Cung liền lên trước mang nàng đi.

Bên trong tẩm điện, Cố Lâm Uyên trực tiếp ném Tô Tử Câm lên giường.

Lưng Tô Tử Câm đụng vào giường, đau đến cong lưng, nàng còn chưa búng lên, đã bị Cố Lâm Uyên đè xuống.

Thân thể cao to của hắn đè xuống thân thể xinh xắn của Tô Tử Câm, ép nàng tới mức gần như hít thở không thông.

Cố Lâm Uyên kéo khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Tử Câm qua đối mặt với hắn.

Khuôn mặt Tô Tử Câm vừa xoay liền đối đầu khuôn mặt tràn ngập tức giận của Cố Lâm Uyên, từ hàng mi đến ánh mắt đều chứa đầy sự tức giận.

Một ánh mắt là Tô Tử Câm đã biết, Cố Lâm Uyên tâm tựa như kim đáy biển đang nổi giận, hơn nữa còn rất giận dữ.

“Tối hôm qua ta nói gì ngươi đều quên hết rồi?”

“Ngươi muốn cùng Thẩm Mộc Nhiễm cao chạy xa bay ư?”

“Tìm đúng thời cơ trốn khỏi ta?”

“Sau đó hai người các ngươi hạnh phúc bên nhau?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui