Xem ra, nàng đã thành vật trưng bày được Hoàn quốc công nhận, là linh vật trên triều đình rồi.
Vậy cũng tốt, những đại thần kia đều nhận ra ai là chủ tử, sẽ không gây ra phiền toái gì cho nàng, làm tức giận Cố Lâm Uyên.
Lúc này, Tô Tử Câm đột nhiên nhớ tới Lan Phi.
Lan Phi một đời mong muốn chính là có nhi tử có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Bây giờ, bà ấy lại được như ý nguyện rồi, Tô Tử Câm đăng cơ thành tân đế.
Cũng không biết trong Địa Phủ, nếu như Lan Phi biết được tin tức này sẽ có biểu tình gì.
Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi, ý trời không lường được.
Lúc này, chân Tô Tử Câm bỗng nhiên đau nhói, nàng giật mình một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu lên một tiếng.
Lúc đó, đại thần vốn đang nghiêm túc khởi tấu bị dọa sợ đến quên cả lời muốn nói.
Toàn bộ triều đình hoàn toàn yên tĩnh, mọi tròng mắt đều nhìn chằm chằm Tô Tử Câm.
Tình huống của Tân đế này là thế nào?
Trên triều đình kêu loạn, còn mất hồn như thế?
Lúc Nhiếp Chính Vương xử lý triều chính mãi mãi vẫn là nghiêm túc và nghiêm túc, không được phép có nửa điểm đùa giỡn.
Bây giờ tiểu hoàng đế con rối này, cái đầu vốn treo trên thắt lưng quần mà vẫn không sợ chết kêu loạn như thế.
Ngại sống lâu quá à?
Đám văn võ bá quan đã dự liệu được dáng vẻ Nhiếp Chính Vương nổi trận lôi đình.
Lúc này, Tô Tử Câm ngồi trên long ỷ hoàn toàn không ngờ văn võ bá quan ở phía dưới vì nàng mặc niệm thắp hương.
Nàng cúi đầu, thấy bàn tay Cố Lâm Uyên đang đặt ở trên đùi nàng, bóp.
Tô Tử Câm nuốt vài ngụm nước miếng, Nhiếp Chính Vương à, ngài đây là lại muốn thú tính quá độ, chưa thỏa mãn dục vọng ư?
Tim Tô Tử Câm đập bịch bịch, đoạn tụ cũng được, không cần đoạn đến mức cả triều văn võ đều biết.
Thấy Tô Tử Câm nhìn mình bằng ánh mắt nhìn biến thái, khuôn mặt Cố Lâm Uyên lập tức đen.
Mặt hắn tối sầm, khí áp xung quanh liền hạ theo.
Cố Lâm Uyên khí áp vừa hạ, văn võ bá quan đều cảm giác được áp lực.
Trên mặt biểu hiện quả nhiên lại phải đổi tân đế thật rồi.
Sự xuấ hổ này giằng co liên tục vài giây, Tô Tử Câm không biết Cố Lâm Uyên lại nổi điên cái gì.
Nhưng nàng biết, văn võ bá quan đều nhìn chằm chằm, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía các đại thần triều đình, lộ ra một nụ cười như ánh mặt trời.
“Trẫm cho rằng, ái khanh nói rất đúng, trẫm cũng không nhịn được mà cảm thán!”
Thấy tân đế này lại vẫn có thể cười được, văn võ bá quan đều thật bội phục dũng khí của nàng, sau đó tiếp tục mặc niệm thay nàng.
Tô Tử Câm vui vẻ, gặp văn võ bá quan trước mặt làm lơ, không ai để ý nàng.
Nàng dần dần ỉu xìu xuống, rất xấu hổ.
Nàng yên lặng vươn tay, hất bàn tay to của Cố Lâm Uyên trên đùi nàng ra.
Vừa chuyển thì Cố Lâm Uyên trực tiếp bắt lấy bàn tay Tô Tử Câm đưa tới, giữ tại trong lòng bàn tay.
Mềm nhẵn, tinh tế, núc ních, xúc cảm không tệ.
Cố Lâm Uyên rất hài lòng, tâm tình cũng tốt theo.
Tâm tình Cố Lâm Uyên khá một chút, áp suất thấp tiêu tán, nhóm văn võ bá quan cũng thở phào.
“Tiếp tục.”
Thế là, đại thần vừa mới khởi tấu tiếp tục khởi tấu.
Tô Tử Câm bất đắc dĩ, nàng cũng không dám … nghĩ lung tung nữa, không dám thả hồn nữa.
Con mắt thẳng tắp nhìn văn võ bá quan, nghe bọn họ nói những thứ triều chính buồn chán.
Tay còn bị Cố Lâm Uyên nắm ở trong tay, ấm áp.
Hạ triều, Cố Lâm Uyên trực tiếp đến Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương.
Tô Tử Câm tìm một cơ hội chuồn về Vị Ương Cung.
Vừa vào cửa cung, Tô Tử Câm liền thấy Thẩm Mộc Nhiễm đang mặt nhăn mày nhó trước cung điện.
Thẩm Mộc Nhiễm thấy Tô Tử Câm đến, nàng nhịn không được nhào tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...