Tim Chỉ Hề run lên, nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh băng hoa trước cửa, đặt ở trong lòng bàn tay.
Đột nhiên, băng hoa hòa tan trong lòng bàn tay nàng, mang theo từng cơn lạnh lẽo xâm nhập lòng bàn tay.
Hắn đã tới?
Lúc Chỉ Hề sợ run, một giọng nói âm âm hiểm hiểm đột nhiên truyền đến từ phía sau nàng.
“Tư Mệnh, có phải ngươi trúng gió rồi không, không có việc gì ngồi chồm hổm trước cửa nhà mình?”
Chỉ Hề vốn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bị giọng nói này bỗng nhiên dọa giật mình, nàng giật bắn lên.
“Vọng Thư, ngươi tìm đường chết à? Hù ta làm gì!”
“Tư Mệnh, ngươi mới tìm đường chết! Ngươi hù chết ta rồi ngươi biết không! Trở về lại không nói một tiếng, không có việc gì cũng không báo tin bình an, ngươi là thứ không có lương tâm!”
Vọng Thư nhìn Tư Mệnh, dáng vẻ tức giận.
Chỉ Hề sững sờ, trước đây lúc nàng cùng Xích Đế đánh nhau Vọng Thư ngay ở đây, nàng biến mất lâu như vậy cũng không cho nàng ấy tin tức gì, chắc là gấp muốn chết rồi.
Nàng vội vàng xông lên phía trước mấy bước, kéo Vọng Thư vào trong lòng, dùng sức ôm một cái.
“Vọng Thư, ta nhớ ngươi muốn chết!”
Bị Chỉ Hề bỗng nhiên ôm lấy khiến Vọng Thư ngẩn ra, sau đó đưa tay bóp eo nàng.
Cái bóp này đau đến mức khiến Chỉ Hề nhảy dựng lên, lui lại mấy bước.
“Ngươi thế này ta không ăn đâu! Hừ!”
“Vậy ngươi ăn cài gì? Tốt xấu ta cũng là bệnh nhân mà!”
Vọng Thư ngẩn ra, quả thực lúc Tư Mệnh vừa mới ôm nàng, nàng ngửi thấy một mùi thuốc nhàn nhạt.
“Ngươi không sao chứ? Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Chỉ Hề kể tóm tắt mọi chuyện cho Vọng Thư một lần, Vọng Thư cũng nói chuyện mình biết với nàng một lần.
Sau khi hai người nói xong, đều có chút ngu người.
“Tư Mệnh, ngươi nói Thanh Ly Thần Tôn cứu ngươi? Thanh Ly Thần Tôn ở Thanh Liên Linh Sơn kia sao?”
“Đúng vậy đó.”
“Tư Mệnh, ngươi rốt cuộc có vận tốt đến đâu, từng nhân vật thông thiên đều bị ngươi nhúng chàm!”
Chỉ Hề giật giật khóe miệng: “Xin ngươi thu hai chữ kia trở về.”
” Có người nói Thanh Liên Thần Tôn vạn năm trước rời khỏi Phiêu Miểu Thần Tông, tự mình khai sơn lập phái! Đây chính là thần sống trên vạn năm đó!”
Trước đó Chỉ Hề còn không có cảm giác gì, vừa nghe thần trên vạn năm, thật sự chịu không nổi!
Nàng bấm ngón tay tính toán, ở Thiên Phủ Cung lâu như vậy cũng vẫn chưa tới một ngàn năm, nghe hồ ly nói, nàng thành Tư Mệnh vẫn chưa tới hai ngàn năm.
Mà Thiên Đế sống cũng khoảng mười lăm ngàn năm, kế vị nắm giữ Thiên cung cũng là việc khoảng năm ngàn năm.
Thần khai sơn lập phái vạn năm, nghe liền thấy xa cách quá.
Nhưng nghĩ đến người kia là Thanh Ly, Chỉ Hề lại cảm thấy loại cảm giác xa cách này lập tức biến mất.
“Vọng Thư, ngươi nói lúc đó Thương Lăng đuổi theo ư?”
“Đúng vậy, lúc đó ngài văng đầy băng hoa ở chỗ này, sau đó lần theo khí tức của ngươi đến cái hoang dã sơn cốc kia tìm ngươi!”
Vọng Thư ngồi xổm xuống, đưa tay bắt một mảnh băng hoa, đặt trong lòng bàn tay, đưa cho Chỉ Hề.
“Ừm, chính là cái băng hoa này.”
Chỉ Hề nhìn băng hoa không thay đổi trong tay Vọng Thư mà khẽ run.
Nàng đưa tay, tiếp nhận băng hoa trong tay nàng, nào ngờ băng hoa vừa đến trong lòng bàn tay nàng liền hòa tan.
Cái hòa tan này, cảm giác băng băng lành lạnh xâm nhập lòng bàn tay, Chỉ Hề khẽ run.
Nhìn Tư Mệnh đờ ra, Vọng Thư lại nói: “Ngươi trở về thì tốt, về sau phải cẩn thận.”
Chỉ Hề hồi hồn, nàng cầm tay Vọng Thư, mười phần nghiêm túc nhìn nàng ấy.
“Vọng Thư, ta phải đi lịch kiếp.”
“Cái gì? Không phải ngươi không đi nữa sao?”
“Lần này là kiếp số của chính ta, lịch hết kiếp thì ta chính là thượng thần!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...