Hồi ức giống như là thuỷ triều vọt tới lại tan đi.
Ở cửa Thanh Liên Linh Trì, thần sắc Thanh Ly cũng không ung dung nữa.
Thân phận Thương Lăng quá thần bí, hắn cũng không hy vọng Chỉ Hề trêu chọc tới dạng người này, kéo đến phiền phức vô tận.
Hắn tìm Chỉ Hề rất nhiều năm, rốt cuộc lúc tìm được vẫn còn phiền phức không ngừng.
Thanh Ly cười khổ một tiếng, thực sự là người chuyên gây họa.
Mười ngày sau.
Vết thương của Chỉ Hề dưới sự dốc lòng điều dưỡng của Thanh Ly rốt cuộc cũng khỏi hẳn.
Không chỉ có vậy, dưới sự trợ giúp của hắn, tu vi của nàng còn thành công đạt được tới cảnh giới đột phá thượng thần, chính thức có thể đi lịch kiếp.
Bên trong Thanh Liên Linh Trì, Chỉ Hề đang nghịch nước ao, Linh Trì thủy quang nhộn nhạo, linh khí mười phần lưu động trên đầu ngón tay, băng băng lành lạnh, đặc biệt thoải mái.
Bên trong Linh trì rất nhiều cá nhỏ, nhưng quen thuộc nhất với nàng vẫn là Hồng Cẩm.
Hồng Cẩm líu ríu liên tục, kể cho nàng thật nhiều chuyện cũ thú vị.
Giúp cho thời gian nàng dưỡng bệnh không buồn chán.
Mà Thanh Ly mỗi một ngày đều trở về thăm nàng, nói chuyện với nàng, đánh cờ với nàng, thậm chí còn truyền thụ cho nàng công pháp Thanh Liên Linh Sơn Cung.
Từng cảnh tượng ấy, Chỉ Hề cũng không cảm thấy khó thích ứng, ngược lại cảm thấy giống như đã từng trải qua.
Quan hệ trước kia của họ hẳn rất tốt nhỉ?
Tốt đến mức có thể truyền thụ công pháp của Thanh Liên Linh Sơn?
Nhưng mà Chỉ Hề rất vui.
Đánh một trận cùng Xích Đế, nàng đã hiểu rất rõ, đề thăng là không có chừng mực.
Nàng có thể khó gặp gỡ đối thủ trong đám tiểu tiên, nhưng một khi đối phương là thần, nàng liền đánh không lại.
Ai biết ngày nào đó nàng sẽ còn trêu chọc đại nhân vật nào nữa?
Có cơ hội đề thăng pháp thuật, chung quy cũng không phải chuyện xấu.
Cho nên Chỉ Hề học đặc biệt nghiêm túc.
“Mỗi ngày chơi cùng những con cá nhỏ này không chán sao?”
Giọng Thanh Ly từ phía sau Chỉ Hề truyền đến, nàng quay đầu thấy nét mặt mỉm cười của Thanh Ly, lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi.
“Trừ cá nhỏ, không phải còn huynh nữa sao?”
Thanh Ly ôn hòa ngồi xuống, tự tay vớt tay Chỉ Hề đặt trong linh trì lên.
Tay hắn vung lên, lau khô tay nàng.
“Lập tức đi lịch kiếp ngay, chiếu cố bản thân thật tốt, dù xảy ra chuyện gì, sau một đời lịch kiếp liền về Thanh Liên Linh Sơn, đừng có chạy lung tung, biết không?”
“Lịch kiếp không phải bảy thế sao?”
“Bảy thế không thấy muội, ai biết muội lại đi gây họa gì? Lịch một đời, chỉ một đời, có nghe không?”
“Nghe rồi!”
Chỉ Hề gật đầu, về thì về thôi, Thanh Liên Linh Sơn cũng rất thú vị, hơn nữa còn có thể học nhiều một chút pháp thuật dùng để phòng thân.
Thấy Chỉ Hề nghe lời như thế, Thanh Ly thoả mãn gật đầu.
“Còn có một việc, rời xa Thương Lăng.”
Thanh Ly nhìn đôi mắt Chỉ Hề, hai mắt đặc biệt nghiêm túc.
Chỉ Hề ngẩn ra, sao bỗng nhiên lại nhắc tới Thương Lăng vậy?
Nhắc tới hắn, một trận đắng chát lan tràn trong lòng Chỉ Hề, rất cảm giác khó chịu.
Lời này, nàng không phải là lần đầu tiên nghe được, trước đây hồ ly đã từng nói qua với nàng.
Thật sự không thể tới gần Thương Lăng sao?
Thấy Chỉ Hề đang sợ run, chân mày Thanh Ly nhíu lên, phản ứng của Chỉ Hề khiến hắn rất là lo lắng.
“Muội đang suy nghĩ gì?”
“Không có gì, ta biết rồi.”
“Chỉ Hề, có phải muội thích Thương Lăng rồi không?”
“Thanh Ly, ta sẽ rời xa hắn.”
Khóe môi Thanh Ly hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa.
“Đi chuẩn bị một chút đi, muốn ta đưa muội đến Địa Phủ không?”
Chỉ Hề liền vội vàng lắc đầu: “Không không không, ta có thể tự đi được, ta cũng không phải chưa từng đi.”
“Hơn nữa, nếu như huynh tiễn ta đi, chói mắt lắm á! Thanh Ly Thần Tôn đại giá quang lâm! Ta khiêm tốn một chút sẽ có lợi cho sự lịch kiếp của ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...