Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Không.”
“Vì sao không nói?”
“Ta muốn nàng yêu ta, không phải ràng buộc bởi Vân Triệt.”
Thấm Tử Nhân ngẩn ra, cặp mắt nàng di chuyển trên người Thương Lăng, thần sắc trêu tức cũng lập tức tan biến không còn dấu tích.
Nàng quen biết Thương Lăng quá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thương Lăng khổ sở, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn quan tâm một người như vậy.
Lúc này Thấm Tử Nhân có thể khẳng định, Thương Lăng là yêu, không phải hảo cảm, không phải ưa thích, mà là yêu.
Nhìn thấy Thương Lăng lúc này, nội tâm vốn phủ đầy bụi không biết bao nhiêu năm của Thấm Tử Nhân bỗng nhấc lên một tia sóng lớn.
Nàng có một chút ngẩn ngơ, trở lại rất nhiều năm về trước, nàng cũng đã từng yêu một người.
“Có thể để ngươi nhớ nhung lâu như vậy, nhất định là một cô gái tốt, đừng bỏ qua, không nên hối hận, không được tiếc nuối.”
Giọng nói của Thấm Tử Nhân rất nhẹ, nhẹ như mây bay từ chân trời.
“Khi nào thần thể Vân Triệt có thể đúc được?”
“Phàm thể một ngày là được, tiên thể một năm, thần thể... Phải xem tạo hóa, xa xa khó vời, ai biết lúc nào.”
Chân mày Thương Lăng nhíu lại: “Nói cách khác, ít nhất chỉ còn một năm?”
“Nói không chính xác, nhưng sẽ không sớm. Ngươi cho rằng đúc thần thể dễ như vậy? Bên trong lục giới, những thứ tu thành cái gọi là thần, cũng chỉ là bán thần bán tiên thể, đều không thuần túy.”
Thấm Tử Nhân yếu ớt thở dài: “Từ sau khi thần tộc thượng cổ bị huỷ diệt, những người trên Tiên giới kia cũng không ra hồn.”
“Một nửa máu kia khi nào thì rót vào?”
“Trước khi trọng sinh có thể.”
“Ta biết.”
“Ngươi định làm gì?”
“Dùng thời gian một đời để trị liệu vết thương.”
Thương Lăng bỏ lại câu này, sau đó xoay người bay đi.
Dựa vào bên cạnh Bích Thủy Linh Hồ, Thấm Tử Nhân nhìn Thương Lăng bóng lưng rời khỏi, tâm có chút run rẩy.
Rất nhiều năm về trước, cũng có một người yêu nàng như vậy.
Thế nhưng bao nhiêu năm? Nàng đã không còn nhớ rõ.
Thời gian quá dài, thời gian lâu lắm, không nhìn thấy bờ, người chưa chết, tâm đã chết rồi.
Cửa Thiên Phủ cung, sáng sớm Vọng Thư đã tới tìm Tư Mệnh.
Tư Mệnh là bạn tốt nhất của nàng, trong lòng nhớ nàng, làm nhiệm vụ cũng tới tìm nàng.
Nàng mới vừa đi tới cửa Thiên Phủ cung, còn chưa kịp gõ cửa, đột nhiên có một cơn cuồng phong gào thét.
Vọng Thư sợ đến mức lui ra phía sau một bước, quay đầu.
Chỉ thấy phía sau một trận gió đỏ đậm quét đến, bên trong vòng gió, một thân ảnh tức giận cực độ dần dần nổi lên.
“Xích Đế! Tham kiến Xích Đế!”
Vọng Thư vội vàng hành lễ.
Nhưng Xích Đế không liếc mắt nhìn Vọng Thư, trực tiếp xông vào, một đạo pháp lực bổ ra cửa lớn Thiên Phủ cung.
Một màn này khiến Vọng Thư sợ đến mức lui lại mấy bước.
“Xích Đế, ngươi có gì thì bình tĩnh nói chuyện, ngươi...”
Vọng Thư còn chưa nói hết, lập tức bị Xích Đế cắt đứt.
“Tư Mệnh, ngươi lăn ra đây cho ta, hôm nay nếu như ta không giết ngươi, ta quyết không bỏ qua!”
Xích Đế mặt đen lại, đằng đằng sát khí, đang muốn xông vào Thiên Phủ cung.
Lúc này, cửa lớn Thiên Phủ cung chậm rãi xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Giản Chỉ Hề đứng ở cánh cửa, con mắt trầm thấp nhìn Xích Đế.
“Ngươi vẫn còn có gan đi ra! Nói, Tấn Hoa cùng Tì Hưu ở đâu?”
Sát khí tràn ngập trong mắt Xích Đế, nắm tay siết chặt, đốt ngón tay vang lên tiếng răng rắc, như thể vài giây sẽ giết người
“Chết rồi ”
Giản Chỉ Hề đáp nhẹ, ánh mắt còn mang theo vài phần khinh thường.
“Ngươi...” Xích Đế ngưng mi, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đi chết đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...