Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Tìm Vân Triệt sao?
Giản Chỉ Hề không phải là không nghĩ tới, cũng không phải là không kích động, chỉ là...
“Không quấy rầy là cách duy nhất ta có thể yêu nó.”
Giản Chỉ Hề than nhẹ một tiếng.
Một đời vì mẹ con chính là một đời, đời này qua rồi, hắn chính là con trai người khác.
Nàng làm sao lại đi quấy rầy đây?
Theo ai cũng tốt hơn so với theo nàng.
“Tư Mệnh, thật xin lỗi, ta không biết ngươi đã trải qua nhiều cay đắng như vậy, về sau ta cũng không đề cập tới việc này nữa.”
Vọng Thư lau sạch một mặt nước mắt, nức nở vài tiếng.
“Ngược lại ngươi không đi lịch kiếp, Thương Lăng thượng thần sẽ về U Hư giới, Cửu Thiên sẽ trở lại, đến lúc đó chúng ta lại trở về như lúc ban đầu.”
Giản Chỉ Hề gật đầu, nàng tin tưởng thời gian có thể trị hết tất cả, thời gian lâu dài, vết thương sẽ tốt lên.
Một ngày uể oải cuối cùng cũng kết thúc, cửa lớn Thiên Phủ cung đóng chặt, chỉ còn lại có một mảnh yên lặng.
Nửa đêm, ánh trăng sáng sủa tròn trịa treo giữa không trung, chiếu sáng cả Tiên giới.
Cửa Thiên Phủ cung, một thân ảnh trắng tuyết lặng yên tới.
Mỗi một bước của Thương Lăng đều rất thong thả, mỗi một bước đều rất nặng nề.
Đi tới trước cửa Thiên Phủ cung, một dòng chữ lóe sáng chiếu vào đôi mắt băng lam.
Quý trọng sinh mệnh, rời xa Thương Lăng, cấm tất cả những thứ có liên quan đến Thương Lăng tiến vào Thiên Phủ cung, cảm ơn đã hợp tác.
Đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, chân mày hơi cau lại, đứng rất lâu ở trước cửa.
Lâu đến mức có thể làm cho người ta nghĩ hắn chỉ là một pho tượng.
Ánh trăng ở chân trời dần dần biến mất, nắng sớm từ phía đông lộ ra một chút dấu vết.
Thương Lăng xoay người, rời khỏi Thiên Phủ cung.
Đại Hoang Vân Hải.
Tầng tầng lớp lớp mây mù trên đỉnh núi cao chót vót, Bích Thủy Linh Hồ nhộn nhạo từng vòng cuộn sóng.
Trung tâm Linh hồ, bên trong Băng Liên Linh Bàn, hiện lên từng tia ánh sáng tím.
Phía dưới ánh sáng tím là thân thể còn nhỏ của Vân Triệt đã mờ nhạt thành một đoàn, không có hình dạng.
Tựa như đứa nhỏ trong bụng mẹ, ban đầu khí quan vò thành một cục, giống như chưa phát dục nảy nở.
Thương Lăng đứng một lúc, nhiều đóa hoa tử đằng bỗng nhiên như gió thổi lên, đánh cuốn mà chập chờn đến bên cạnh Bích Thủy Linh Hồ.
“Ôi ôi, tiểu Vân Triệt thật có phúc, tôn thần ngươi trong khoảng thời gian ngắn vậy mà tới Đại Hoang Vân Hải của ta hai lần, thật sự là hiếm thấy nha!”
Giọng nói của Thấm Tử Nhân từ phía sau Thương Lăng truyền đến, sau một lát, dáng người nàng chập chờn đã đến bên cạnh Bích Thủy Linh Hồ.
Cánh hoa tử đằng vẩy một cái, Thấm Tử Nhân ngồi xuống bên hồ.
“Vợ của ngươi đâu? Tại sao không tới với ngươi? Không phải tiểu Vân Triệt cần truyền máu sao?”
Thấm Tử Nhân phất phất lọn tóc trước ngực, vẻ mặt cười khẽ.
Nhưng, Thương Lăng môi nhấp nhẹ, không nói được một lời, cặp mắt băng lam chỉ nhìn chằm chằm vị trí của Vân Triệt trong Băng Liên Linh Bàn.
Ngày thường Thương Lăng mặc dù cũng không thích nói chuyện, cực kỳ yên lặng, nhưng lần này có chỗ khác biệt.
Thấm Tử Nhân cũng hiểu biết Thương Lăng, nàng lập tức cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp.
“Làm sao vậy? Lần đầu ta nhìn thấy ngươi không vui đấy. Thì ra ngươi cũng có cảm xúc, bao nhiêu năm, ta hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.”
Thấm Tử Nhân cảm thán một tiếng, chờ Thương Lăng mở miệng.
“Nàng phủi sạch quan hệ với ta.”
“Cái gì?!” Thấm Tử Nhân kinh ngạc không thôi: “Thật không nghĩ tới, Thương Lăng thượng thần lục giới kính ngưỡng, vậy mà bị người ta cự tuyệt! Ta thật đúng là càng ngày càng muốn gặp lão bà ngươi một lần, quá có cốt khí! Làm rất tuyệt!”
Thần sắc Thương Lăng không thay đổi, nhưng màu băng lam trong đôi mắt lại tràn ngập một loại băng lãnh mà đạm mạc ưu thương.
“Ngươi có phải không có nói cho nàng biết chuyện Vân Triệt muốn đúc lại thần thể?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...