Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Ngươi không phải rất lợi hại sao? Đệ nhất lục giới, đơn đấu vô địch!”
“Ừ, ngươi có thể thử xem.”
“...”
Giản Chỉ Hề chợt phát hiện, Thương Lăng mặc dù lạnh nhạt, nhưng nói trước nói sau, có thể làm sặc chết người không đền mạng.
Giản Chỉ Hề thở dài sâu kín, xem ra tạm thời không ra khỏi đây được.
Chỉ có thể nghỉ ngơi chờ đợi thật tốt, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu tình hình bên trong Hãn Hải Mê Lâm một chút.
Mặc dù tạm thời nàng không có phương án, nhưng nàng đã thấy một tia dấu vết quy luật.
Hai người đều không nói lời nào, chỉ còn lại lửa trại thiêu đốt củi gỗ phát ra tiếng lộp bộp rất nhỏ, còn có tiếng hít thở của hai người.
Sự an tĩnh này làm Giản Chỉ Hề có chút chột dạ, nàng nghĩ nghĩ, hay là nói chuyện đi.
Nói chuyện gì đây? Chuyện ở nhân gian, nhất định không thể nói.
Đó là nỗi đau trong lòng, một khi nói ra, đụng phải Thương Lăng lạnh lùng, nàng sẽ đau hơn.
“Thương Lăng thượng thần, ngươi biết Chu Huyền Nguyệt sao?”
“Yêu giới Thất Ma điện, Đệ Nhị điện chủ, Huyết Sắc Mị Hoa Nô.”
“Ngươi cảm thấy nàng thế nào?”
“Không thế nào.”
Giản Chỉ Hề sững sờ, không thế nào là sao?
“Thất Ma điện có bảy điện chủ sao? Ngươi cũng biết bọn hắn sao?”
“Ừ.”
Giản Chỉ Hề cảm thấy nói chuyện với Thương Lăng thật là mệt tim, có thể nói một chữ, nhất định không nói hai chữ.
Nàng vốn còn muốn tìm hiểu chút tình hình, xem ra hiện tại nàng đã nghĩ nhiều.
Khi nàng đang chuẩn bị từ bỏ, Thương Lăng rốt cuộc lại mở miệng.
“Đệ Nhất điện chủ, Bát Hoang Chiến Ma, Phong Liệt Dương.”
“Đệ Nhị điện chủ, Huyết Sắc Mị Hoa Nô, Chu Huyền Nguyệt.”
Giản Chỉ Hề nghĩ lại, Chu Huyền Nguyệt nàng đã gặp là một nhân vật lợi hại, nhưng nét mặt luôn cười, phong tình vạn chủng, nhất định chính là một đóa hoa anh túc độc.
“Đệ Tam điện chủ, Quỷ Vực Vân U, Tàn Uyên.”
Tàn Uyên... Giản Chỉ Hề đã nghe Chu Huyền Nguyệt nói qua, giọng nói kia còn có chút quỷ dị nói không nên lời, trong lòng cũng không hiểu sao cũng cảm thấy quỷ dị.
“Đệ Tứ điện chủ, Tu La Dị Tà Tử, Sát Giới Thiên.”
“Đệ Ngũ điện chủ, Quỷ Bút Họa Hồn, Âm Vô Độc.”
“Đệ Lục điện chủ, Táng Thiên Cổ Ma, Quỷ Dạ Xoa.”
Giản Chỉ Hề sững sờ, Quỷ Dạ Xoa này nàng cũng có nghe Chu Huyền Nguyệt nói, khi ở thế gian, đúng là hắn cứu Dao Cơ đi.
Lấy Dao Cơ làm cơ thể kí sinh, nuôi Thực Cốt Trùng của hắn.
Tận mắt thấy toàn thân Dao Cơ thủng trăm ngàn lỗ, khi vô số côn trùng từ trong thân thể nàng ta bò ra ngoài, Giản Chỉ Hề tê dại cả da đầu, cảm thấy hết sức ghê tởm.
Tưởng tượng đây là do tên Quỷ Dạ Xoa kia làm, nàng hoàn toàn không có hảo cảm.
“Đệ Thất điện chủ, U Minh Quỷ Dạ Cơ.”
Giản Chỉ Hề chờ nửa ngày, không nghe hắn nói tiếp.
“Tên đâu?”
“Quên rồi.”
“Ừm.”
Nhiều danh hiệu như vậy, nhiều tên gọi như vậy, đại thần Thương Lăng trăm công ngàn việc, không nhớ ra được cũng là bình thường.
“Hỏi bọn hắn làm gì? Ngươi định trốn?”
Giản Chỉ Hề sửng sốt, đột nhiên lắc đầu.
“Làm sao lại như vậy? Ta chỉ là một Tư Mệnh nho nhỏ, tác dụng gì cũng không có, coi như ta trốn thì ai chịu nhận ta?”
“Vậy là tốt.”
Giản Chỉ Hề bĩu môi, lời nói này nghe sao cũng giống đang thẩm tra phạm nhân.
Bỗng dưng nghe được nhiều tên như vậy, dường như cũng không có ích gì.
Hỏi hồ ly là tốt nhất, nhưng mà hồ ly đi đâu đây?
Đã lâu không nhìn thấy hắn, hắn có xảy ra chuyện gì hay không?
Chắc là sẽ không đi? Hồ ly giảo hoạt như vậy...
“Đừng nghĩ lung tung.”
Giọng nói của Thương Lăng thình lình truyền đến bên tai, toàn thân nàng run lên.
Hắn thế nào lại nhìn ra nàng đang nghĩ lung tung?
Lại nói, nghĩ lung tung cái gì?
Vì sao Thương Lăng luôn tích chữ như vàng vậy!
Nói chuyện rõ ràng được không?
Tâm cơ đại thần đúng là sâu như biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...